"Anh, anh muốn sao ạ?" Mục Tinh Dã hỏi một câu đã biết tỏng trong bụng.
Cậu không muốn cầu xin Ngôn Hòa thêm nữa, nhưng chẳng còn cách khác.
"Anh Ngôn, đừng thế mà... Lận đận mãi em mới tìm thấy được Đoàn Dương, anh không thể như thế..."
Không thể không để lại cho em một con đường sống nào.
Muộn rồi. Ngôn Hòa nói.
Ngôn Hòa thả lỏng tay, Mục Tinh Dã lảo đảo loạng choạng lao ra bàn chộp lấy điện thoại. Cậu run tay ấn một dãy số, chuông reo 3 tiếng, đầu bên kia bắt máy.
Giọng Đoàn Dương vang lên, chắc là anh ta đang ngủ trưa dở, tiếng nói ngái ngủ có phần thắc mắc:
"A Dã, sao thế, đã bảo là không có việc gì thì tránh đừng gọi cho chú mà?"
Chỉ trong đúng một khoảnh khắc Mục Tinh Dã đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đầu óc cậu nổ rầm, mắc bẫy mất rồi.
Cậu quá tin tưởng Ngôn Hòa, chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày Ngôn Hòa sẽ lừa mình.
Cậu lẩm nhẩm nỉ non vào điện thoại: Chú Đoàn, đi mau...
Cuộc gọi đã cúp máy mà cậu vẫn đang lơ ngơ, nhìn theo Ngôn Hòa bước lại gần, rút điện thoại của cậu ra.
Đến lượt điện thoại Ngôn Hòa vang lên, anh đang ở sát cạnh Mục Tinh Dã, cũng không giấu cậu mà ấn nghe luôn, âm lượng ở đầu bên kia không lớn lắm nhưng Mục Tinh Dã nghe thấy rõ mồn một.
Đối phương báo đã rà soát được định vị của Đoàn Dương ở một tiểu khu hẻo lánh tại Thủ phủ, hỏi Ngôn Hòa có phải vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu không.
Ngôn Hòa đáp, đi đi.
Mọi việc đã xong xuôi, Ngôn Hòa đứng yên bất động, nhìn Mục Tinh Dã thất hồn lạc phách bằng ánh mắt nặng nề.
Anh vẫn còn rất nhiều thứ cần làm, trầm mặc một hồi xong anh xoay người, bước ra phía cửa.
Tay đặt lên nắm cửa, giây phút định nhấn xuống thì một tiếng run rẩy vang lên sau lưng gọi anh, Anh Ngôn. Động tác tay dừng khựng, anh ngoái đầu, Mục Tinh Dã bỗng ưỡn người quỳ xuống thẳng đơ ở cách anh chỉ chưa đến mấy mét.
Mục Tinh Dã ngửa mặt lên nhìn anh, nước mắt đã cạn, con ngươi trong trẻo sạch sẽ vỡ vụn thành mảng tuyệt vọng mờ sương.
Tháng 6 trời đã nóng bức lắm, trong phòng không có điều hòa, cái quạt nho nhỏ ở góc tường lần lượt thổi những luồng gió oi ả yếu ớt.
Đâu đâu cũng là oi bức, nhưng Ngôn Hòa lại thấy người mình lạnh toát.
Mục Tinh Dã hơi hé môi mà chẳng thốt lên được chữ nào. Ngôn Hòa lập tức quay phắt người lại, mở cửa sải chân bỏ ra ngoài.
Anh rảo bước đến cạnh xe mở khóa vào trong, xoay đầu xong rồi nhưng buộc phải dừng lại. Đằng trước có một lái mới đang lùi xe, phần đường cạnh bồn hoa của tiểu khu chật hẹp chỉ đủ chỗ cho một xe đi, Ngôn Hòa có nôn nóng nữa thì cũng chỉ đành chờ.
Khóe mắt liếc qua gương chiếu hậu trông thấy người kia đuổi theo ra, hốt hoảng hớt hải chạy sang phía này, vỗ vào cửa sổ xe sốt sắng nói gì đó.
Ngôn Hòa không nhìn Mục Tinh Dã, xem như không nghe không thấy không hỏi trước những tiếng đập vang ngay sát cửa sổ. Anh cắn răng, cả người căng ra cứng đờ, sắp sửa bóp nát vô lăng đến nơi rồi mới thấy cái xe chắn đường đằng trước lái đi.
Giẫm chân đạp kịch ga, xe lao vọt ra, Mục Tinh Dã bị bất ngờ thế là ngã nhào xuống đất.
Ngôn Hòa vội đạp mạnh phanh, tiếng xe phanh gấp rít lên chói tai như tiếng sấm rền vang giữa tiểu khu buổi chiều tĩnh mịch.
Ngôn Hòa ngồi bên trong xe, tay run, chân cũng đang run, anh chậm chạp ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu thấy Mục Tinh Dã đang lồm cồm bò dậy, vẫn muốn lết đến đây tiếp.
Anh nhắm mắt lại thật chặt, tiếng thở nặng trĩu hắt từ tận lồng ng. ực ra, rồi anh đạp ga lần nữa trước khi Mục Tinh Dã đuổi kịp.
Xe lên cao tốc, phóng đến 160 km/h, Ngôn Hòa ép mình đi đi nhanh lên, mau mau rời khỏi căn phòng cũ nát ấy, rời khỏi cái người đã vỡ vụn ấy. Anh sợ hễ ngần ngừ một giây thôi mình sẽ quay đầu xông lại, làm ra hành động ngu xuẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!