Chương 32: Giơ cao đánh khẽ

Suốt những năm nay Mục Tinh Dã chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Đoàn Dương.

Đoàn Dương là chủ nhiệm Ban thư kí của Mục Huyền Chi, năm ấy khi Mục Huyền Chi bị điều tra thì trùng hợp Đoàn Dương đang đi công tác ở nước ngoài. Sau đó rất đông cán bộ quan chức dính líu trong đó lần lượt bị tra xét xử lý, chỉ riêng Đoàn Dương mất tích ở nước ngoài, từ ấy không thấy tin tức gì nữa.

Đoàn Dương là cánh tay phải của Mục Huyền Chi, nắm giữ rất nhiều bí mật, nghe nói còn sở hữu trong tay chứng cứ vi phạm kỉ luật pháp luật của lãnh đạo cấp cao hơn nữa.

Song con người Đoàn Dương là dạng tỉnh táo cõi trần hiếm thấy, có nhiều việc anh ta không hề can dự dính chàm. Sở dĩ anh ta không dám quay lại không phải bởi sợ phía trên điều tra, mà là do biết trong mắt một số nhân vật thì mình đang như quả bom không hẹn giờ, phải trừ khử đi mới yên lòng được.

Mục Huyền Chi từng ám chỉ Mục Tinh Dã là nếu tình cờ sao tìm ra Đoàn Dương, lấy được một số chứng cứ từ tay Đoàn Dương thì ông ta tự khắc có cách xin giảm nhẹ hình phạt cho mình, nếu may mắn sẽ có cơ hội ra ngoài trước mốc 60 tuổi.

Đối với Mục Tinh Dã thì việc bố được trả tự do trước năm 60 tuổi có sức cám dỗ quá lớn. Nhưng cậu đã tìm kiếm suốt mấy năm nay mà không có kết quả, đúng vào lúc không còn hi vọng là bao thì đột nhiên lại nhận được tin từ Đoàn Dương.

1 tuần trước, cậu mới gặp Đoàn Dương.

Hóa ra Đoàn Dương đã vượt biên sang nước T từ lâu, hai ba năm nay trốn ở một làng chài nhỏ, sinh sống tại đó. Để đảm bảo an toàn Đoàn Dương đã tiêu hủy một số tài liệu văn bản, thế nên Mục Tinh Dã nhờ anh ta đứng ra làm chứng.

"Bây giờ chú sống thế này cũng mỏi mệt lắm rồi, nếu có thể giúp bố cháu một tay thì bất luận tương lai có thế nào chú đều chấp nhận vậy." Đoàn Dương hạ quyết tâm, nhanh chóng viết tay một bản lời chứng.

Đối với anh ta Mục Huyền Chi mang ơn cứu mạng lẫn ơn tri ngộ, bao nhiêu năm nay cứ trốn chui trốn lủi mãi, thực sự anh ta cũng đã sức tàn lực kiệt.

Nếu chứng cứ trong tay anh ta có thể định tội một số người, giúp Mục Huyền Chi giảm nhẹ hình phạt thì về sau bản thân mình cũng có cơ hội sống đường hoàng hẳn hoi, tính ra cũng đáng để mạo hiểm.

Vậy là hai người bàn bạc nhất trí, Mục Tinh Dã sẽ nộp lời khai cho kiểm sát viên trưởng phụ trách vụ án của bố cậu năm ấy, chờ làm rõ sự việc xong Đoàn Dương sẽ trình diện làm nhân chứng.

Nếu mọi việc thuận lợi thì Mục Huyền Chi có thể ra tù trước thời hạn, Đoàn Dương cũng được sống một cuộc sống bình thường.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Mục Tinh Dã sợ tới nỗi phải nhảy dựng.

Giờ này ai lại đến tìm cậu? Còn ai biết cậu sống ở đây nữa?

Tim cậu đập vừa nhanh vừa hoảng, cậu gấp mấy tờ giấy trong tay lại, nhìn ngó xung quanh, cảm giác để đâu cũng không an toàn. Nhưng tiếng gõ cửa kia thì như lời nguyền đòi mạng, thúc giục cậu khẩn trương giấu đồ đi mau lên.

Mặc kệ đi, không thể thần hồn nát thần tính thế được. Cậu kéo ngăn kéo bàn học đằng sau mình ra, kẹp mấy tờ giấy vào quyển sổ, nghĩ ngợi xong thấy không ổn thế là lại lấy ra, nhét luôn vào túi sau quần bò mình đang mặc.

Cậu ổn định tinh thần lại rồi từ từ đi ra đến cửa, mở cửa ra.

Ngôn Hòa đứng bên ngoài cửa, khung cử nhỏ hẹp thấp tè sắp chạm cả vào đầu anh, gương mặt anh không có biểu cảm gì mấy nhưng đáy mắt thì âm u, làm người ta không dưng rùng mình.

"Anh Ngôn, sao anh lại đến đây ạ?"

Mục Tinh Dã cố gắng sao cho trông mình có vẻ thả lỏng tự nhiên.

Ngôn Hòa không đáp, tầm mắt lướt qua cậu nhìn vào phòng khách đằng sau. Kết cấu gọn ghẽ dễ quan sát, phòng khách ngăn nắp sạch sẽ, trên bàn có báo với tạp chí đang giở ra, rồi cả quả quýt mới ăn một nửa. Mấy hôm nay Mục Tinh Dã đều ở nhà mình.

Ngôn Hòa đi vào trong, sượt qua vai Mục Tinh Dã, bước mấy bước là đến chỗ bàn học trong phòng khách.

Bàn học đặt sát cửa sổ phòng khách, nắng giữa trưa chói lọi rọi lên mặt bàn cũ kĩ như đang mạ một lớp ánh sáng loang loáng.

Báo và tạp chí đọc dở đều là số từ mấy năm trước, giấy hơi ố vàng, nội dung toàn các báo cáo liên quan đến vụ án Mục Huyền Chi hồi đó, có kết luận chính thức, có suy đoán hư cấu, có cả chuyện phiếm bên lề về Mục Huyền Chi và con dâu nhà họ Ngôn.

Ngôn Hòa tiện tay lật giở mấy cái rồi lại cầm nửa quả quýt kia lên, múi quýt hơi cứng, đã để ngoài ít nhất 1 tiếng.

Sao không ăn hết?

Ngôn Hòa hỏi.

Dạ? Thần kinh Mục Tinh Dã căng thẳng, cậu vẫn đang đứng ở cửa, vẫn đang ở trong tư thế đưa tay mở cửa, cậu ngơ ngác nhìn Ngôn Hòa, nghe thấy anh hỏi một câu không đầu không đuôi.

... Chua quá ạ, Cậu đáp, không ăn nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!