Mục Tinh Dã bị đẩy ra sàn, nhanh chóng chống người quỳ ngồi dậy tiếp, nhích sang ôm lấy chân Ngôn Hòa.
—— Giống hệt trẻ con ăn vạ, xin kẹo không cho sẽ quấn riết bằng được.
Đáy mắt Ngôn Hòa đã đỏ quạch, lần này anh dùng sức nhấc Mục Tinh Dã lên khỏi mặt đất, sau đấy thả tay ra ngay.
Cậu làm gì đấy?
Ngôn Hòa thấp giọng quát.
"Em làm gì anh không biết ư?" Mục Tinh Dã nhếch nhác ngồi bệt ra sàn, vừa ê chề vừa đau xót,
"Anh Ngôn... anh có thể..."
Có thể cứ say mãi đừng tỉnh nữa được không.
Cậu không nói được câu này thành lời.
Cả hai đều hiểu rõ trong bụng là Mục Tinh Dã muốn làm gì.
Hồi trước hai người cãi nhau, thường thì Ngôn Hòa sẽ không so kè lặt vặt với Mục Tinh Dã. Nhưng có những lúc Mục Tinh Dã làm anh điên tiết quá là anh sẽ lơ cậu.
Cách làm lành cũng đơn giản thôi, đầu giường cãi nhau cuối giường xí xóa, Mục Tinh Dã bất chấp ngại ngùng chủ động hơn một tí là Ngôn Hòa có giận gì cũng phải tiêu tan.
Dần dà về sau cứ phạm lỗi là Mục Tinh Dã sẽ lại tận dụng cách này để lấy lòng Ngôn Hòa, kể cả muốn cho cậu bài học lắm nhưng Ngôn Hòa cũng khó lòng chống cự trước đòn tấn công tự nguyện dâng hiến mời gọi của đối phương.
Thế nên chiêu ấy của Mục Tinh Dã phải gọi là mài giũa điêu luyện, trăm lần chưa ngán.
Đi ra, Ngôn Hòa nói, tôi đi ngủ đây.
Mục Tinh Dã rề rà đứng lên, quần áo cậu xốc xếch, mặt cũng đỏ bừng, cậu rũ mắt không nhìn ai, quay người đi ra phía ngoài, chưa được mấy bước thì đã lại dừng chân.
Đột nhiên cậu lao sang lần nữa, đâm sầm vào lòng Ngôn Hòa.
Rõ ràng Ngôn Hòa không thể ngờ là cậu sẽ quay lại, cú va chạm làm anh ngửa ra sau, hai người ôm nhau vấp lăn vào giường. Mục Tinh Dã tiếp tục bất chấp tất thảy ôm vòng lấy cổ Ngôn Hòa, xáp lại gần định hôn lên mặt anh.
Miệng cậu còn kêu:
"Em không đi ra, em muốn ở lại với anh!"
Ngôn Hòa chưa kịp tránh, bị thơm mấy phát liền xong mới tìm được cơ hội rút tay ra bấu lấy cằm Mục Tinh Dã, đẩy người cậu dịch lên, sau đó tranh thủ trở mình đứng dậy, kéo cả Mục Tinh Dã dậy theo.
Sức anh khỏe hơn nhiều, xưa nay Mục Tinh Dã đều không phải đối thủ của anh, chỉ có nước chịu bị quản thúc.
Ngôn Hòa cũng nổi giận thật, uống rượu đã bốc đồng sẵn, nhất thời không kiểm soát được lực độ mình, anh vòng tay qua bấu lấy nửa người trên của cậu từ đằng sau rồi hung hãn hất văng cậu ra.
Mục Tinh Dã loạng choạng vài bước, lưng đập Bốp một phát vào đúng vách ngăn bằng gỗ thật phân chia thư phòng và phòng ngủ.
Ngôn Hòa thảng thốt, vội bước lại gần định đỡ cậu đứng vững, nhưng đã quá muộn.
Chắc do đập mạnh quá, Mục Tinh Dã trượt xuống theo vách ngăn xong ngã ngồi ra sàn, cơn đau làm cậu tự dưng hơi ngơ ngác.
Em... Bước chân Ngôn Hòa khựng lại tại chỗ, đầu óc rục rịch hỗn độn, anh há miệng ra mà bỗng chẳng biết phải nói gì.
Hai bên đều im bặt mãi lâu, cuối cùng Ngôn Hòa không chịu được, đang định bước tới kéo cậu lên thì đã thấy Mục Tinh Dã chậm chạp đứng dậy.
Cậu dựa tạm vào vách ngăn, cong gập lưng, rũ thấp đầu, hệt một con chó lang thang vừa mới nhặt về, nhưng mới được giữ nuôi vài hôm đã lại bị chủ nhân bỏ rơi lần nữa.
"... Anh Ngôn, anh ngủ sớm đi, em, em..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!