Việc điều trị của Ngôn Tương An tiến triển không được thuận lợi cho lắm, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại.
Ngôn Hòa dành gần như một nửa thời gian ở lại bệnh viện, rất hiếm khi về Lan uyển. Mục Tinh Dã vẫn sẽ gọi điện, nhắn tin, hỏi han tình hình Ngôn Tương An, quan tâm chuyện ăn uống tắm giặt ngủ nghỉ của Ngôn Hòa.
Thi thoảng Ngôn Hòa trả lời một hai câu, nhưng thái độ đã quay ngược về trạng thái lạnh nhạt ngày trước.
Một mình Mục Tinh Dã ở lại nhà Ngôn Hòa, hàng ngày cậu đi làm, ăn uống, ngủ nghỉ, lo liệu việc nhà theo lịch trình mọi khi. Có khi cũng sang nhà Khương Tiểu Khê ngồi chơi, trò chuyện, ăn chung.
Cuộc sống vẫn hệt như trước, trừ việc Ngôn Hòa không về nữa.
Lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường của Đại học S sẽ tổ chức vào tháng 6, năm nay là năm đặc biệt, cựu sinh viên ưu tú ở khắp nơi trên cả nước đều nhận được giấy mời. Mới sáng ngày ra Lâm Bích đã mò sang gặp Mục Tinh Dã.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê dưới tầng Lan uyển, lúc Mục Tinh Dã xuống thì thấy Lâm Bích đang cầm điện thoại gõ chữ nhoay nhoáy.
"Tao đang đặt khách sạn hộ mấy bạn ở tỉnh khác này, khó tìm lắm luôn, kín chỗ hết rồi." Lâm Bích vừa thoăn thoắt cái tay vừa kêu ca với Mục Tinh Dã,
"Hồi xưa cũng có thấy mấy cái người này nhiệt tình thế bao giờ, cơ mà thôi cũng thông cảm được, dịp lần này móc nối quan hệ ngon lành quá mà."
"A Dã, mày có nhận được giấy mời không?"
Lâm Bích hỏi.
Không thấy, Mục Tinh Dã đáp nhẹ tênh,
"cái phận như tao ai lại đi mời? Với cả tao đi cũng có để làm gì đâu, gợi ý thêm đề tài tán phét cho người ta chắc?"
Nghe thế xong Lâm Bích cũng im bặt theo.
Cậu ta dẩu môi, nhanh chóng chuyển đề tài:
"Thôi không sao, không đi thì thôi, chờ hết hoạt động xong tối đám mấy đứa thân thân bọn mình tụ tập với nhau là được."
"Thôi tao chả đi đâu, mày cứ đi đi."
Mục Tinh Dã uể oải nói,
"Đợt nhà tao gặp biến cố xong trừ mày ra, làm gì còn đứa nào thân thân nữa."
Lâm Bích thở dài thườn thượt, hút cà phê rồn rột:
"Thế tao cũng chẳng tham gia nữa, tao đi với mày, hai đứa mình đi dạo quanh trường coi như ôn lại kỉ niệm thôi, xong tối đi ăn một bữa ra trò, tao khao."
Mục Tinh Dã cầm chiếc thìa gỗ gõ vào đĩa, sợ bạn hối hận, đáp ngay: Ừa, mày khao nhé.
Hiếm khi cả hai có dịp gặp mặt, uống cà phê xong Lâm Bích nổi hứng, xúi Mục Tinh Dã:
"Đi, dẫn tao lên xem với nào."
Cậu ta biết giờ Ngôn Hòa đang không ở nhà nên mới muốn lên tầng xem thử môi trường sống của Mục Tinh Dã.
Mục Tinh Dã tương đối bối rối, xét cho cùng đấy không phải nhà mình, tuy Lâm Bích không phải người ngoài nhưng bây giờ mối quan hệ của cậu với Ngôn Hòa lằng nhằng nhập nhèm, cậu không dám dẫn bạn lên.
Thấy Mục Tinh Dã khó xử tới độ ấy, vốn dĩ Lâm Bích cũng đâu cần lên nhà, cậu ta chỉ muốn xem thử thái độ của Mục Tinh Dã thế nào thôi, nếu xác định quan hệ thật rồi thì sao phải kiêng dè với nhau vậy.
"A Dã, trong tình yêu không thể chỉ cứ chăm chăm nhượng bộ mãi được, thế thì kể cả có đến với nhau rồi quan hệ của hai người vẫn bất bình đẳng."
Lâm Bích cực kì lo lắng, cặp lông mày xinh đẹp nhíu hết lại,
"Tuy bây giờ mày vừa nghèo vừa lận đận, lại còn là bên đang bật lò vi sóng nữa nhưng cũng không thể dâng mình quá đà được đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!