Chương 30: Tất thảy mọi tình yêu đều chẳng dành cho cậu

Việc điều trị của Ngôn Tương An tiến triển không được thuận lợi cho lắm, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại.

Ngôn Hòa dành gần như một nửa thời gian ở lại bệnh viện, rất hiếm khi về Lan uyển. Mục Tinh Dã vẫn sẽ gọi điện, nhắn tin, hỏi han tình hình Ngôn Tương An, quan tâm chuyện ăn uống tắm giặt ngủ nghỉ của Ngôn Hòa. Thi thoảng Ngôn Hòa trả lời một hai câu, nhưng thái độ đã quay ngược về trạng thái lạnh nhạt ngày trước.

Một mình Mục Tinh Dã ở lại nhà Ngôn Hòa, hàng ngày cậu đi làm, ăn uống, ngủ nghỉ, lo liệu việc nhà theo lịch trình mọi khi. Có khi cũng sang nhà Khương Tiểu Khê ngồi chơi, trò chuyện, ăn chung.

Cuộc sống vẫn hệt như trước, trừ việc Ngôn Hòa không về nữa.

Lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường của Đại học S sẽ tổ chức vào tháng 6, năm nay là năm đặc biệt, cựu sinh viên ưu tú ở khắp nơi trên cả nước đều nhận được giấy mời. Mới sáng ngày ra Lâm Bích đã mò sang gặp Mục Tinh Dã. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê dưới tầng Lan uyển, lúc Mục Tinh Dã xuống thì thấy Lâm Bích đang cầm điện thoại gõ chữ nhoay nhoáy.

"Tao đang đặt khách sạn hộ mấy bạn ở tỉnh khác này, khó tìm lắm luôn, kín chỗ hết rồi." Lâm Bích vừa thoăn thoắt cái tay vừa kêu ca với Mục Tinh Dã, "Hồi xưa cũng có thấy mấy cái người này nhiệt tình thế bao giờ, cơ mà thôi cũng thông cảm được, dịp lần này móc nối quan hệ ngon lành quá mà."

"A Dã, mày có nhận được giấy mời không?" Lâm Bích hỏi.

"Không thấy," Mục Tinh Dã đáp nhẹ tênh, "cái phận như tao ai lại đi mời? Với cả tao đi cũng có để làm gì đâu, gợi ý thêm đề tài tán phét cho người ta chắc?"

Nghe thế xong Lâm Bích cũng im bặt theo. Cậu ta dẩu môi, nhanh chóng chuyển đề tài: "Thôi không sao, không đi thì thôi, chờ hết hoạt động xong tối đám mấy đứa thân thân bọn mình tụ tập với nhau là được."

"Thôi tao chả đi đâu, mày cứ đi đi." Mục Tinh Dã uể oải nói, "Đợt nhà tao gặp biến cố xong trừ mày ra, làm gì còn đứa nào thân thân nữa."

Lâm Bích thở dài thườn thượt, hút cà phê rồn rột: "Thế tao cũng chẳng tham gia nữa, tao đi với mày, hai đứa mình đi dạo quanh trường coi như ôn lại kỉ niệm thôi, xong tối đi ăn một bữa ra trò, tao khao."

Mục Tinh Dã cầm chiếc thìa gỗ gõ vào đĩa, sợ bạn hối hận, đáp ngay: "Ừa, mày khao nhé."

Hiếm khi cả hai có dịp gặp mặt, uống cà phê xong Lâm Bích nổi hứng, xúi Mục Tinh Dã: "Đi, dẫn tao lên xem với nào."

Cậu ta biết giờ Ngôn Hòa đang không ở nhà nên mới muốn lên tầng xem thử môi trường sống của Mục Tinh Dã.

Mục Tinh Dã tương đối bối rối, xét cho cùng đấy không phải nhà mình, tuy Lâm Bích không phải người ngoài nhưng bây giờ mối quan hệ của cậu với Ngôn Hòa lằng nhằng nhập nhèm, cậu không dám dẫn bạn lên.

Thấy Mục Tinh Dã khó xử tới độ ấy, vốn dĩ Lâm Bích cũng đâu cần lên nhà, cậu ta chỉ muốn xem thử thái độ của Mục Tinh Dã thế nào thôi, nếu xác định quan hệ thật rồi thì sao phải kiêng dè với nhau vậy.

"A Dã, trong tình yêu không thể chỉ cứ chăm chăm nhượng bộ mãi được, thế thì kể cả có đến với nhau rồi quan hệ của hai người vẫn bất bình đẳng." Lâm Bích cực kì lo lắng, cặp lông mày xinh đẹp nhíu hết lại, "Tuy bây giờ mày vừa nghèo vừa lận đận, lại còn là bên đang bật lò vi sóng nữa nhưng cũng không thể dâng mình quá đà được đâu."

Mục Tinh Dã dở khóc dở cười: "Mày có cần phải nói lồ lộ thế không! Với cả giờ tao muốn dâng cũng không được ý chứ, có gặp nổi anh ấy đâu mà."

Lâm Bích bám riết không chịu thôi, Mục Tinh Dã đành kể lại giản lược tình hình gần đây của hai người. Nghe xong Lâm Bích cũng chẳng có ý tưởng gì hay ho hơn, nhìn từ góc nào vẫn chỉ thấy cục diện bế tắc, cậu ta bèn dò hỏi:

"A Dã, liệu mày đã bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ Ngôn Hòa chưa?"

Mục Tinh Dã nhìn sang đầy sửng sốt, chưa hiểu lắm ý đối phương muốn nói.

"Ý tao là, giữa mày với Ngôn Hòa có quá nhiều vấn đề nan giải, hay là mày... đổi người khác thử xem, bắt đầu một mối tình mới?" Lâm Bích nghĩ ngợi, bổ sung, "Mày còn nhớ ngày xưa khoa tao có một đàn anh làm thí nghiệm chung với tao không? Từ hồi ấy ông ý đã thích mày lắm rồi, úp mở kể cho tao mấy lần, đợt này kỉ niệm thành lập trường ông ấy cũng về đấy, mấy hôm trước còn đá đưa hỏi thăm sang mày đó!"

Mục Tinh Dã có nhớ người đàn anh này, từng đi ăn với cậu và Lâm Bích một lần, cũng có gặp mặt chào hỏi mấy bận.

"Thôi, trừ anh Ngôn ra, với tao ai cũng không ổn hết." Mục Tinh Dã rũ mắt, rồi thấy nói vậy có vẻ bất lịch sự, cậu lại giải thích thêm, "Không phải ý là người khác không tốt, vấn đề là ở tao, tao không tiếp nhận được người khác."

"Nhất định tao sẽ cưa lại anh ấy bằng được." Mục Tinh Dã lẩm nhẩm, "Tao không còn gì nữa rồi, tao chỉ cần anh ấy thôi."

Nếu không phải là Ngôn Hòa, vậy thì tất thảy tình yêu trên thế gian này đều chẳng dành cho cậu.

Hôm kỉ niệm thành lập trường Mục Tinh Dã không gặp Lâm Bích. Lâm Bích bị bạn học từ tỉnh ngoài về kéo đi mất, nào là hoạt động nào là tụ tập ăn uống, rộn ràng tưng bừng vô cùng. Đứa con riêng nhà họ Lâm ngày xưa dần dà được mọi người công nhận, suôn sẻ mọi bề, Mục Tinh Dã chỉ thấy mừng thay bạn, dĩ nhiên sẽ không trách cậu ta cho mình leo cây.

Thực ra từ ngày bé Mục Tinh Dã đã không thích mấy dịp hội hè ồn ào quá, cậu chỉ thích được ở bên Ngôn Hòa. Nếu không cần hoạt động xã hội thì cậu không ra khỏi nhà mấy ngày liền cũng được.

Tuy không gặp được Lâm Bích, nhưng bất ngờ thay cậu lại gặp Ngôn Hòa.

Lúc Nhậm Thời Vô gọi điện đến thì cậu đã tắm táp, chuẩn bị đi ngủ luôn rồi. Nghe điện thoại xong cậu hớt hải luống cuống khoác áo vào, không nghĩ được gì nữa, chộp lấy điện thoại co cẳng chạy ra ngoài luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!