Chương 27: Ngôn Tương An

7 ngày sau Ngôn Hòa mới về.

Chuyên cơ nhà họ Ngôn đưa theo chuyên gia thần kinh hàng đầu bay đến Nam Phi ngay sau hôm Ngôn Hòa đi, xác định tình trạng thương tích của Ngôn Tương An, đặt ra phương án điều trị bước đầu và các khâu chuẩn bị giai đoạn trước, chờ tình hình ổn định hơn phần nào rồi sẽ di chuyển về nước.

Xét từ các dấu hiệu bên ngoài thì Ngôn Tương An gặp tai nạn thật. Trong chuyến đi đến một thôn làng kiểm tra dịch bệnh, chú và bạn đồng hành gặp phải đoạn đường núi sạt lở, đá lớn sập đẩy xe rơi xuống vực.

Giữa giây phút sống chết, Ngôn Tương An che chắn cho đồng nghiệp đang ngồi ghế phó lái nên bị thương nặng ở đầu.

Lúc Ngôn Hòa đến nơi, đồng nghiệp của Ngôn Tương An đã khóc nức nở không nói nên lời.

Ngôn Tương An là trưởng đoàn y tế viện trợ châu Phi do bệnh viện tuyến đầu của Thủ phủ phái sang, lãnh đạo tổ mười mấy người, đã ở lại đây làm việc được 5 năm. Hàng năm tổ đều sẽ thay đổi thành viên, chỉ có đúng đội trưởng là chú vẫn giữ nguyên đến giờ.

Đồng nghiệp được chú che chở không hề bị thương kể cả thương nhẹ, song trong lòng còn đau khổ hơn cả chính mình bị thương, đội trưởng cứu mình nên mới thành ra như thế, sự việc khiến anh ta cực kì áy náy, cực kì hổ thẹn với mọi người nhà họ Ngôn.

Trông Ngôn Hòa vẫn rất điềm tĩnh, anh xử lý các việc liên quan đến ba mình tuần tự gọn ghẽ, thậm chí còn trấn an ngược người đồng nghiệp của ba đã nhiều lần tìm gặp anh xin lỗi.

Sau khi xác định được kế hoạch và lịch phẫu thuật rồi, anh mới ghé sang chỗ đồng nghiệp của ba để hỏi chi tiết về quá trình xảy ra sự cố, phản ứng và những lời ba đã nói khi ấy.

"Mọi thứ đột ngột quá, bác sĩ Ngôn không nói gì cả." Đồng nghiệp lần lượt hồi tưởng đứt quãng, quãng thời gian họ bị vùi lấp giữa đất đá anh ta thấy tuyệt vọng vô cùng, nhưng Ngôn Tương An thì an ủi anh ta suốt,

"Trước khi hôn mê anh ấy bảo với tôi là đừng bỏ cuộc, phải sống tiếp."

Buổi tối trước hôm họ rời Nam Phi, Ngôn Hòa mới có thời gian chợp mắt một lát. Đại não mệt nhọc cùng tinh thần căng thẳng cao độ gần như đã sắp đánh gục anh.

Những bình tĩnh kiềm chế và tuần tự gọn ghẽ kia cũng chỉ sụp đổ tan vỡ trước mặt bác ruột.

"Tiểu Hòa, nghĩ tích cực lên, đừng dồn ép mình quá." Trông cháu trai đã gần bên bờ nát vụn, Ngôn Tương Duyệt thở dài một hơi buồn khổ.

"Cháu không biết câu ấy là ba nói với đồng nghiệp của ba, hay là nói với chính bản thân mình nữa." Ngôn Hòa ngồi trên chiếc giường gấp sơ sài trong kí túc xá của ba, chống khuỷu tay lên đầu gối, chậm chạp đưa tay che mắt lại, người mang nội tâm mạnh mẽ cũng đâu phải sừng sững vô địch, nỗi đau vì suýt mất mát lần nữa đã cuốn phăng anh đi.

"Đừng bỏ cuộc, phải sống tiếp."

Khi thốt lên câu ấy ba đang nghĩ gì trong lòng vậy nhỉ? Có lẽ phải đợi tới khi tỉnh lại rồi, ba mới có thể nói cho anh.

Mục Tinh Dã chỉ nghe loáng thoáng đứt quãng những việc này qua Ngôn Thành.

Cậu nhắn rất nhiều tin cho Ngôn Hòa, không dám gọi điện sợ quấy rầy anh, chỉ dám chờ tối rồi gửi tin nhắn.

Cậu kiên trì nhắn rất bền bỉ, hỏi tình hình chú thế nào rồi ạ, hỏi anh Ngôn anh có ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ hay chưa, hỏi bao giờ mọi người sẽ về.

Nhưng Ngôn Hòa không trả lời một câu nào.

Ngay đến tin Ngôn Hòa đã theo chuyên cơ về, cũng phải nhờ Ngôn Thành báo cậu mới biết.

Mục Tinh Dã như con chim non đột nhiên bị bẻ gãy cánh, chỉ biết luẩn quẩn tại chỗ, đờ đẫn chờ một người chẳng biết bao giờ mới trở lại, chờ cả một kết cục chẳng rõ tương lai.

——

Hành lang ngoài cửa phòng ICU, Ngôn Hòa cởi bộ áo bảo hộ ra rồi bước lại gần lần lượt bắt tay mấy chuyên gia, sắc mặt trầm trọng, dặn dò trao đổi một số việc xong mọi người mới giải tán.

Ca mổ của Ngôn Tương An đã kéo dài suốt cả ngày, xem như thành công. Bác sĩ mổ chính là chuyên gia hàng đầu trong nước về tổn thương não, bác sĩ tiến hành mở sọ loại bỏ phần tụ máu, sau khi phẫu thuật chú được chuyển vào ICU, trước mắt vẫn đang hôn mê sâu.

Còn về vấn đề bao giờ tỉnh lại thì phải xem xem tình hình hồi phục sau mổ ra sao.

Ngôn Hòa đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Tạm thời tâm trạng và lý trí anh vẫn đang nằm trong phạm vi kiểm soát nhưng cơ thể thì đã không chịu nổi nữa. Mười mấy ngày vừa rồi anh ngủ rất ít, mệt lắm rồi cũng chỉ chợp mắt chốc lát.

Anh không dám lơ là một tí nào, từng quyết định nhỏ nhất liên quan đều có thể lấy mạng ba anh.

Hiện giờ ca mổ trôi qua ổn định, tuy bệnh nhân còn đang hôn mê nhưng đây đã là kết quả tích cực nhất có thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!