Chương 26: Lừa mình dối người

Ngôn Hòa nghe thấy tiếng động bước vào đúng ngay lúc Mục Tinh Dã đang lăn từ trên giường xuống.

Cậu tỉnh dậy đã thấy Ngôn Hòa không còn đây. Tối qua giày vò đến tận gần sáng, về sau cuối Mục Tinh Dã còn không thốt được nên lời nữa, như con rối gỗ mặc cho người ta táy máy, thỉnh thoảng cậu sẽ duỗi tay ra níu cánh tay Ngôn Hòa nức nở nghẹn ngào xin tha, xong lại bị Ngôn Hòa dữ tợn đàn áp mất.

Cậu ngoan ngoãn khủng khiếp, Ngôn Hòa muốn làm gì cũng được, mãi rồi cậu mềm nhoẹt ra thành vũng nước, lúc Ngôn Hòa hôn cậu từ trên xuống dưới cậu còn cố ưỡn mình phối hợp theo bản năng. Xưa nay cậu vẫn luôn đối với Ngôn Hòa như thế, bất luận có ngọt hay đắng, miễn là anh cho cậu thì cậu sẽ đón nhận hết thảy.

Hồi xưa sự chấp thuận vô điều kiện ấy còn ẩn giấu phía dưới sự cao ngạo bừa bãi của cậu, dưới bề mặt thịnh thế thái bình của cậu, nay cuộc sống đã mài mòn hết những thừa thãi vẻ ngoài, cái sót lại vẫn cứ là lòng tín nhiệm và tình yêu tột độ trước Ngôn Hòa.

Gần như cả đêm cậu không ngủ, mà cũng cứ như suốt đêm chưa hề tỉnh, người ngợm không khác gì vừa chạy hết nguyên chặng marathon xong lại bị lôi ra bắt chống đẩy 100 cái, toàn thân đều cạn kiệt sức lực, cậu khó nhọc mò áo phông quần đùi quẳng ở cuối giường lên mặc vào, định đứng xuống mà không vững nên ngã lộn nhào ra sàn.

Thực sự là cậu định hạ cánh vững vàng rồi, nhưng khoảnh khắc chạm đất thì hai chân tự dưng chuột rút, thế là cậu ụp mặt vào thảm luôn, trông cực kì giống kiểu vừa lăn từ trên giường ra đất.

Ngôn Hòa bước vào thấy người nằm bò dưới sàn, lại còn đang lồm cồm cố đứng dậy, không nghĩ ngợi gì mà luồn luôn hai tay qua nách cậu, cúi người xuống nhấc cậu lên như bế đứa bé con.

Đùng cái Mục Tinh Dã không dám hó hé nữa, mắt mũi tay chân luống cuống chả biết để đi đâu.

Chờ cậu đứng vững xong Ngôn Hòa mới thả tay ra, hỏi cậu: "Có đi được không?"

Anh hỏi rõ nghiêm túc, tự nhiên không khác gì đang hỏi "Ăn đã no chưa" ấy, nếu không phải cơ thể bị nhào nặn vày vò suốt một đêm giờ vẫn cứ khó chịu khắp mình thì Mục Tinh Dã còn suýt nghi ngờ buổi tối qua chỉ là cơn ảo giác.

"... Được ạ." Mục Tinh Dã nghẹn ứ hồi lâu rồi nặn ra hai chữ. Đàn ông con trai không đời nào lại đi nhận là mình không được.

Bữa sáng gọi đồ ngoài hàng, vẫn là thực đơn sáng của quán ẩm thực Quảng Đông hồi trước, lần đó Mục Tinh Dã ăn xong thích lắm, từ ấy trở đi Ngôn Hòa rất hay chọn quán này.

Cậu vừa nhét bánh bao kim sa vào miệng vừa lén lút để ý nhất cử nhất động của Ngôn Hòa. Cái người này điềm tĩnh quá, không thấy khác gì mọi buổi sáng bình thường khác, chẳng nhìn ra được là cái buổi sáng đặc biệt này đặc biệt tới mức nào, bộ dạng lòng dạ phẳng lặng không một gợn sóng như thể tối qua chưa hề có gì xảy ra hết.

Kiểu... cực kì giống cái kiểu "Rút gì đó vô tình" mà Lâm Bích bảo ấy.

Tâm trạng cậu thì đã thành tàu lượn siêu tốc, vọt lên vọt xuống, cơ thể cũng đang trên tàu lượn siêu tốc nốt, ngồi ở ghế mà không thể yên nổi. Cái chỗ bị khai thác quá đà khó chịu kinh khủng khiếp, ngồi thôi cũng quá bằng tra tấn, cậu đành phải kín đáo ưỡn ẹo qua lại, chốc thì vòng sang bên này, chốc thì đánh sang bên kia, cố gắng quên đi cảm giác "như ngồi bàn chông".

Sau vô số lần dưỡn dẹo liên tục của cậu thì cuối cùng Ngôn Hòa cũng phải đặt đôi đũa trong tay xuống, ngước mắt nhìn sang cậu với biểu cảm phức tạp, mất một hồi lâu xong anh lại hỏi bằng giọng điệu giống vừa nãy: "Khó chịu lắm à?"

Sự gượng gạo của Mục Tinh Dã tiếp tục tăng theo cấp số nhân, bảo "Vâng" hay "Không ạ" đều sai sai, cậu đành đáp: "... Vẫn chịu được ạ."

Hai người ăn sáng trong câm lặng, Mục Tinh Dã không dám nhúc nhích thêm, cắn răng húp nốt bát cháo cho xong rồi bảo mình đã no, đứng dậy định đi.

Ngôn Hòa thở dài một hơi khó lòng phát giác, bưng cái đĩa đựng đầy điểm tâm lên đi ra phòng khách, đặt xuống bàn trà kính xám mờ rồi gọi Mục Tinh Dã sang: "Ra đây ăn đi, ngồi sofa đỡ hơn một tí."

Mục Tinh Dã rề rà lề mề sang đến nơi, tương đối khó xử, đồng thời cũng hơi luống cuống, đành thôi đến đâu hay đến đấy, ngồi xuống chọn thêm cái há cảo tôm lên ăn.

Ngôn Hòa ngồi đối diện cậu, cốc trà nóng đã cạn đáy mà một số lời vẫn chưa nói ra được. Rất khó lòng mở miệng, nhưng không lên tiếng thì vô trách nhiệm quá đi mất, lần đầu tiên cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn.

Hậu quả của việc buông thả chắc chắn sẽ là mất kiểm soát.

"A Dã," Ngôn Hòa gọi tên cậu rất từ tốn, "tối hôm qua..."

Ngôn Hòa còn chưa nói hết, Mục Tinh Dã đã tiếp lời ngay.

Cậu cũng cố bắt chước giọng điệu nói chuyện của Ngôn Hòa để thể hiện sao cho có vẻ nhẹ nhàng đơn giản, lên giường thôi ấy mà, hai bên tự nguyện, cũng có phải qua đêm xong thì nhất quyết đòi cưới xin, hay là làm xong lại khóc lóc bắt đối phương chịu trách nhiệm, hay là...

Cậu luyên thuyên lải nhải một lèo mà cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa, nói xong còn cười cười, cũng chẳng biết có cái gì đáng để cười.

—— Cậu cảm nhận được hết mọi tâm trạng và băn khoăn của Ngôn Hòa.

Nói xong cậu cắm mặt ăn cháo, giờ phút này cậu phải làm tí hành động gì đó không thì sẽ bỏ của chạy lấy người mất. Đầu cậu sắp dúi cả vào bát cháo đến nơi, Ngôn Hòa gọi cậu mấy câu cậu mới ngơ ngác ngẩng lên, khóe mắt ửng đỏ, dính cả hạt gạo vào sợi tóc ở cạnh trán.

Ngôn Hòa rút một tờ giấy ăn, duỗi tay sang lau hạt gạo đi. Sau đó anh nhìn cậu bằng ánh mắt nặng trĩu, thấp thoáng nỗi xót xa không thể nói ra.

A Dã, em bảo anh chờ em, vậy em cũng chờ anh thêm chút nữa nhé!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!