Chương 25: Gây sự xong chạy à?

Tay Mục Tinh Dã run bắn, cậu lạch cạch chộp ngay lấy điện thoại.

Rõ ràng Ngôn Hòa đã về đâu mà sao Mục Tinh Dã cảm giác cái câu Lâm Bích nói vang vọng ra khắp thế gian luôn rồi.

Cậu chột dạ quá, khẽ khàng mở cửa phòng ngủ phụ, đi ra phòng khách lượn một vòng xong quay về đứng trước cửa phòng Ngôn Hòa, hơi hơi nghiêng người ra trước, nín thở lắng nghe tiếng động đằng sau cánh cửa.

Cậu biết trong phòng không có ai, tối nay Ngôn Hòa phải đi xã giao e là về muộn lắm, nhưng cậu vẫn thầm thấy ngượng nghịu vụng trộm thế nào.

Ngón tay đặt lên tay nắm cửa, khẽ khàng đẩy nhẹ, cửa đã bật mở luôn.

Phòng ngủ của Ngôn Hòa rất rộng, thuộc dạng phòng suite, đi qua thư phòng mới trông thấy phòng ngủ chính đằng sau.

Chiếc giường to đùng trải chăn ga màu xám nhạt, quyển sách ở tủ đầu giường đang giở tới trang nào đó, trên thảm trải sàn có chiếc áo sơ mi trắng thay ra, có lẽ buổi sáng đi hơi vội nên chưa kịp thu dọn.

Một chiếc sofa đơn rất to đặt ở vị trí cạnh cửa sổ, lông cừu màu trắng ngà mượt mà mềm mại, sờ vào cảm giác còn đang vương hơi ấm từ chủ nhân của nó. Mục Tinh Dã chậm rãi ngồi xuống, để đám mềm mượt ấy bao bọc lấy mình, vành tai từ từ đỏ bừng hết lên.

Cậu để chân trần, mặt đỏ ửng, lần lượt cảm nhận từng tí một sự tồn tại của Ngôn Hòa giữa lãnh thổ riêng tư tuyệt đối của anh, tham lam mò mẫm bắt lấy hơi thở, nhiệt độ, cảm xúc lẫn tình yêu chỉ thuộc về người ấy.

Tầm mắt Mục Tinh Dã nhìn đăm đăm sang chiếc giường to lớn.

Chờ lúc phản xạ kịp thì ma xui quỷ khiến cậu đã nằm lên ấy từ bao giờ.

Cậu hít sâu một hơi, đằng nào cũng đi sang đây rồi, nằm lên tận đây rồi, không làm gì đấy thì lại lỗ quá. Cậu kéo chăn trên giường qua đắp lên người mình thật kín kẽ, vùi mặt vào chăn rồi dùng sức hít mũi ngửi, mùi hương của Ngôn Hòa ngập tràn khoang mũi.

Thực ra cậu cũng không tả được là mùi vị thế nào, lẫn mùi xà phòng hormone phái nam, độc nhất của một mình Ngôn Hòa. Cậu nhớ cái mùi này lắm rồi, mơ mộng đêm ngày suốt 5 năm liền.

Bây giờ nó đang bao trùm lấy cậu lần nữa, tỉ mỉ dày đặc, ảo giác như thể được Ngôn Hòa ôm chặt trong vòng tay khiến người ta mê muội.

Anh Ngôn —— Cậu nỉ non gọi, giọng ồm ồm trong chăn không được rõ, mãi một hồi lâu sau cậu mới quấn chăn hạ xuống một tí để hở mũi, thở hắt một hơi dài thườn thượt.

Ngôn Hòa mở cửa vào nhà, nhìn về phía sofa ở phòng khách theo phản xạ, mọi khi Mục Tinh Dã đều ngồi đó đợi anh bất kể anh có về muộn đến đâu.

Nhưng hôm nay không có ai.

Phòng khách chỉ bật mỗi hai ngọn đèn treo tường, đồ đạc trong nhà ngấm bóng mờ đen ngòm. Ngôn Hòa thay dép, để áo khoác đang vắt trên cổ tay và cặp tài liệu lên tủ đựng ở huyền quan.

Hôm nay anh uống rượu, không nhiều lắm, nhưng họp hành cả ngày trời cùng cuộc xã giao dồn dập liên tục buổi tối làm anh thoáng mệt mỏi.

Anh vào bếp pha một ấm hồng trà, bưng cốc trà đi ra phòng khách, bước đến trước cửa phòng ngủ của Mục Tinh Dã rồi dừng chân lại. Nước bốc hơi nóng mịt mờ, căn phòng yên tĩnh tới độ không nghe thấy cả tiếng thở.

Ngôn Hòa yên lặng đứng trước cửa phòng Mục Tinh Dã uống hết cả cốc hồng trà.

Lúc này xong anh mới quay về phòng mình.

Vừa bước vào phòng đã thấy có gì đó bất thường.

Thảm sàn dày cộp hấp thụ mất tiếng bước chân, Ngôn Hòa đi đến cạnh giường, cúi đầu trông người đang nằm ngủ say trên ấy.

Mục Tinh Dã bọc mình trong chăn trông như con sâu, chỉ hở nửa phần đỉnh đầu đen bóng bên ngoài, mái tóc mềm mại rũ ra trước trán. Nửa gương mặt còn lại vùi sau lớp chăn, mũi miệng lộ ra chun cả vào nhau, lông mi cũng dày, hắt hẳn một mảng bóng mờ rõ nét trên gò má.

Ngôn Hòa chẳng biết mình đã đứng thế bao lâu, đã ngắm nhìn bao lâu.

Anh chỉ thấy căn phòng nóng quá, ngột ngạt, cổ họng vừa uống trà xong đã lại khô ran, sắp sửa không thở nổi nữa.

Điện thoại ở đầu giường sáng lên, đây là điện thoại của Mục Tinh Dã.

Tầm mắt Ngôn Hòa dịch chuyển sang, có vẻ tò mò sao muộn thế này rồi còn ai gọi cậu. Mật khẩu điện thoại quanh đi quẩn lại vẫn y nguyên cái cũ, còn chẳng cần đến cơ hội nhập thử lần nữa, một lượt là mở khóa được luôn.

Trong khung trò chuyện có cả loạt tin nhắn thoại dài ngoẵng của Lâm Bích gửi, Ngôn Hòa ấn chuyển thành văn bản, đọc từng tin một xong lại ấn ẩn văn bản đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!