Chương 24: Làm một liều thuốc mạnh

Trước khi rời khỏi Thủ phủ Phạm Sùng Quang hẹn gặp riêng Ngôn Hòa mấy lần nữa. Ngôn Hòa thoái thác bảo người không được khỏe, không gặp.

Lần trước ở UH tai tiếng kém vui, Phạm Sùng Quang cũng đã cố đứng giữa điều đình. Hắn ta vô tội trăm phần trăm, nhưng hai người Ngôn Hòa Vạn Khoảnh đều do mình mời tới, mình không ra mặt thì chẳng ai hộ cho được.

Xoa dịu Vạn Khoảnh còn dễ, xét ra cả hai cũng là bạn bè nhiều năm, cơ mà Ngôn Hòa thì chưa chắc.

Lịch sự chu đáo nhưng không hề dao động, đây chính là thái độ của Ngôn Hòa. Phạm Sùng Quang bị từ chối khéo mấy lần, dứt khoát tìm hẳn đến bác anh là Ngôn Tương Duyệt.

Vốn dĩ là Ngôn Hòa cố tình tác động, tranh thủ cơ hội ép giá nhà họ Phạm, vậy nên khi Ngôn Tương Duyệt đứng ra sắp xếp cho cả hai gặp gỡ thì mọi người đều nhanh chóng có mặt đầy đủ.

Mấy năm nay Ngôn Tương Duyệt không quản lý công việc cụ thể nữa, giao công ty cho con trai với cháu trai, bác cũng được nhàn nhã. Gọi là gặp mặt chứ thực ra là để bóc tách rạch ròi lợi ích, vụ hợp tác về cơ bản đã chốt, nhưng phải trao đổi rõ nốt vụ tiền nong rồi Phạm Sùng Quang mới yên tâm đi về.

Địa điểm hẹn gặp là một trang trại nghỉ dưỡng trên núi, buổi sáng mọi người chơi bóng, câu cá, thư giãn trước đã, còn vài việc chờ vào bàn ăn trò chuyện thêm là sẽ xong xuôi.

Ngôn Tương Duyệt và Ngôn Thành đều tham gia, nhưng Ngôn Tương Duyệt chỉ ở lại tầm 2 tiếng là than mệt đi về trước, không giết thời gian theo đám trẻ trẻ được. Theo lý thuyết thì bề trên ra về, số còn lại sẽ thoải mái gần gũi hơn, nhưng hiện giờ Phạm Sùng Quang không thấy thế nữa.

Sau mấy lần tiếp xúc với nhà họ Ngôn giai đoạn vừa rồi, hắn ta phát hiện ra người dễ trao đổi nhất ở nhà họ Ngôn lại chính là Ngôn Tương Duyệt trông thì tưởng khí thế nghiêm nghị, bởi con người bác rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, không để ý bận tâm quá nhiều.

Cũng không phải không sáng suốt mà là thiếu quả quyết sát phạt trên thương trường, nói đơn giản là chưa đủ ác. Trong mắt kẻ thương nhân thuần túy giỏi toan tính như Phạm Sùng Quang thì thấy đầy rẫy sơ hở.

Sản nghiệp nhà họ Ngôn tập trung ở các mặt như kĩ thuật sinh học, điều chế thuốc, nghiên cứu phát triển thiết bị y tế, sở hữu trung tâm y học tư nhân hàng đầu cùng doanh nghiệp công nghệ y tế mới nổi, duy trì vị thế tiên phong trong nhiều lĩnh vực mang tính dịch vụ như mắt, thẩm mỹ, răng hàm mặt.

Mấy năm gần đây họ cũng bắt đầu bộc lộ mũi nhọn ở các lĩnh vực chuyên môn thuộc dạng nền tảng, thiên về chữa trị, yêu cầu kĩ thuật cao như ung bướu, hỗ trợ sinh sản, robot phẫu thuật, đang trên đà nhận được sự chú ý từ khối đầu tư nước ngoài.

Nhà họ Ngôn phân công rõ ràng, Ngôn Thành phụ trách mảng dịch vụ, Ngôn Hòa phụ trách mảng chuyên môn nghiêng về chữa trị nhiều hơn, chuyên ngành hai anh em học cũng được lựa chọn riêng theo đúng quy hoạch.

Ở đây phải công nhận ông cụ Ngôn Niên nhà này là người rất giỏi nhìn xa trông rộng, đã đặt công cuộc bồi dưỡng người thừa kế ưu tú lên hàng ưu tiên số một ngay từ ban đầu.

Song điều khiến Phạm Sùng Quang khó bề tưởng tượng là dường như hai cháu trai nhà họ Ngôn giỏi giang hơn đời cha chú họ nhiều, con trai lớn Ngôn Tương Duyệt đã nhường lại các mảng cốt lõi của Ngôn thị từ lâu, chỉ lo liệu mấy công ty chi nhánh quy mô vừa phải, còn con trai út Ngôn Tương An thì càng khác thường, tham gia đội bác sĩ viện trợ châu Phi, rời khỏi Thủ phủ từ tận mấy năm trước, không thấy xuất hiện nữa.

Bàn ăn trưa chỉ có 3 người, thực đơn là cá buổi sáng câu được và rau củ được đầu bếp trồng ngay tại trang trại.

Bàn công chuyện ở tình huống thế này sẽ có rất nhiều điểm chạm để tiếp cận. Cả ba tán gẫu từ mồi câu đến rau củ, từ tin vỉa hè đến bí mật trong cuộc, rồi từ ngành nghề sang đến thị trường, từ tình hình quốc tế tới vấn đề thời sự, lòng dạ có vướng mắc nữa cũng sẽ bất giác thả lỏng hẳn ra.

Vậy nên qua ba lượt rượu, khâu chuyện trò mào đầu cũng đã hòm hòm, Phạm Sùng Quang bèn chính thức xin lỗi Ngôn Hòa ngay trước mặt Ngôn Thành.

"Lần trước là do tôi sơ suất quá, cách xử lý cũng thiếu thỏa đáng, thực sự xin lỗi." Phạm Sùng Quang tự rót cho mình một chén rượu trắng đầy ắp, giơ lên bên miệng rồi ngửa đầu uống cạn, vị cay nóng xộc thẳng vào cổ họng, hắn ta thở ra một hơi dài rồi nhìn sang Ngôn Hòa, nói tiếp,

"Tôi không biết cậu Mục bị dị ứng, suýt làm hại cậu ấy, việc này là lỗi ở tôi."

Tối hôm ấy ở phòng riêng, hắn ta đẩy một ly cocktail ra bắt Mục Tinh Dã uống.

Ý là xin lỗi việc này.

Còn những câu Vạn Khoảnh nói, những việc Vạn Khoảnh làm thì Phạm Sùng Quang tuyệt nhiên không nhắc, không chuốc vạ vào đầu làm gì. Ân oán giữa Mục Tinh Dã với hai người kia cũng không liên can tới mình.

Nếu chỉ sai đơn thuần ở câu giục uống rượu, thì giờ Phạm Sùng Quang nhận lỗi rồi, uống bù rồi, xem như đầy đủ thành ý.

Ngôn Hòa nhìn đối phương nốc cạn, lật ngược chén rượu rồi đặt xuống, mãi lâu sau mới lên tiếng:

"Giám đốc Phạm khách sáo quá. A Dã là em trai tôi chăm nom từ bé đến lớn, là máu thịt tay chân giống anh trai tôi vậy. Tôi mới về nước chưa bao lâu, không biết em ấy bị ức hiếp thế, nên hành xử cũng hơi bốc đồng."

Anh nở nụ cười trông vô cùng chân thành, nói tiếp:

"Tự dưng nhớ đến cái hồi em ấy ở Bình Châu, chẳng ai bận tâm hỏi han, bị quẳng ở bệnh viện một mình. Bây giờ chứng kiến chuyện như thế lặp lại ngay trước mắt nên tôi cũng chả để ý được là đang dịp nào nữa, nóng máu nóng đầu thế là phang luôn vào mặt sếp Vạn."

Từ đầu đến cuối Ngôn Hòa vẫn mìm cười, chẳng hề thấy hối hận áy náy về hành vi ngày hôm ấy tí nào.

Anh rót đầy chén rượu của mình, uống một ngụm cạn sạch, rồi cũng bắt chước lật úp chén rượu giống Phạm Sùng Quang vừa nãy – ấy là thói quen bên phía Bình Châu, ý bảo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!