1 tiếng sau, ở bãi cỏ đỉnh núi, hai thanh niên ngồi trên thảm trải dã ngoại trò chuyện, đống thức ăn đặt cạnh đã sắp sửa bị đánh chén sạch sẽ.
Khương Tiểu Khê ăn nốt cái sandwich cuối cùng, khen tài nấu nướng của Mục Tinh Dã mãi chưa dứt.
Sau khi quay về từ Bình Châu Mục Tinh Dã đã hẹn anh, nhưng anh bù đầu chuyển nhà nhất thời không tìm được lúc nào rảnh, mãi hai người vẫn chưa gặp nhau.
Mục Tinh Dã cực kì biết ơn anh, lúc ở Bình Châu nếu không nhờ Khương Tiểu Khê ra tay giúp đỡ thì cậu không thể xác định liệu hậu quả của mình sẽ ra sao.
Quay lại Thủ phủ xong hai người chưa gặp được, nhưng thi thoảng có trao đổi qua Weixin. Khương Tiểu Khê là một người rất dễ đem lại cảm giác gần gũi cho người khác, hơn nữa còn có ơn tình cứu mạng, Mục Tinh Dã thấy thân thiết với anh cứ như đã quen biết từ lâu.
Duyên số là thứ rất thần kì, đợt trước Khương Tiểu Khê bận chuyển nhà mãi, hóa ra là dọn đến chính Lan uyển.
"A Dã," Tự dưng Khương Tiểu Khê nhớ ra gì đó, hỏi cậu, "giờ em đang sống với cái anh Ngôn của em đó à?" Mục Tinh Dã gật đầu, không giấu giếm gì, lựa lời kể lại đại khái tình hình quãng thời gian vừa rồi.
Trước đó Ngụy Khải Đông đã phổ cập cho Khương Tiểu Khê về một số đồn đãi bê bối của giới kinh doanh Thủ phủ, anh cũng hiểu sơ sơ.
"Thế chắc em quen Ngôn Thành nhỉ?" Thấy Mục Tinh Dã gật đầu, Khương Tiểu Khê mới cười nói, "Bọn mình là bạn thân, sau này có cơ hội thì mọi người tụ tập với nhau tí."
Phạm vi giới có chừng đó thôi, quanh đi quẩn lại cũng ngần ấy người, rất nhiều việc không phải bí mật gì. Khương Tiểu Khê không giấu cậu, kể lại quá trình mình với Ngôn Thành quen nhau, tính ra cũng là chuyện từ thời xa lắc xa lơ rồi.
Cả hai cứ lần lượt ăn xong lại nói, bất giác đã tới tận chiều. Khương Tiểu Khê thấy hiện trường chả còn mấy thứ, cũng hơi ngại ngại: "Ăn hết đồ chuẩn bị cho anh Ngôn của em mất rồi."
Dĩ nhiên Mục Tinh Dã không hề để bụng, tuy tiếc nuối vì Ngôn Hòa không đi được, nhưng Khương Tiểu Khê đi leo núi dã ngoại cùng cậu đã giúp tâm tình hụt hẫng của cậu được xoa dịu nhiều lắm.
"Hay thế này được không, cuối tuần sau mời hai người sang nhà mình ăn. Vừa khéo cho mình có dịp ăn mừng tân gia luôn." Khương Tiểu Khê sống ở tòa bên cạnh, hai nhà sát nhau, khoảng cách hẹn hò quây quần không thể thuận tiện hơn.
Mục Tinh Dã ăn nhờ ở đậu, không được thoải mái bằng Khương Tiểu Khê ở nhà mình, cũng không biết Ngôn Hòa có chịu gặp bạn cậu không nữa, tuy giờ đồng ý rồi nhưng vẫn thoáng ngần ngừ.
Chỉ nhìn liếc một cái Khương Tiểu Khê biết ngay cậu do dự gì, anh nghiêng đầu lại gần hơn, nói bằng giọng lè nhè lúng búng như trẻ con: "Mục Tinh Dã, nếu phụ huynh không đến thì em tự sang là được thôi!"
Mục Tinh Dã thấy cái bộ dạng anh đáng yêu quá, cười gập cả bụng không dứt nổi, nhoáng cái mây mù trong lòng đã bay biến. Xét cho cùng cả hai đều là người trẻ đầu 2, phiền não gì cũng rất dễ bị lật đổ trước những vui sướng giản đơn.
Ngụy Khải Đông lên đến nơi thì trông thấy hai người đang nằm ra thảm dã ngoại phơi nắng, trò chuyện thẩn thơ, nói xong lại cười, bầu không khí hài hòa tới nỗi khiến người ta phải sục sôi.
Chí ít là Ngụy Khải Đông có sục sôi.
Hắn 35 36 tuổi đầu, gặp phải quá nhiều bài học giáo huấn từ Khương Tiểu Khê mà ra rồi, vậy nên kể cả giờ có tức muốn phì phò đi nữa thì ngoài mặt cũng vẫn cứ phải tươi cười hoàn hảo.
"Tiểu Khê." Ngụy Khải Đông kéo người còn đang nằm ưỡn ẹo dưới đất lên, phủi bớt chỗ bụi vô hình trên người anh đi, hòa nhã rạng rỡ dỗ dành, "Xuống núi thôi."
Lúc nhìn thấy Ngụy Khải Đông là Mục Tinh Dã đã bật dậy ngay, cậu cứ cảm giác mắt người này giấu lưỡi dao, nhìn cậu toàn cắn răng nghiến lợi kiểu gì.
Khương Tiểu Khê hoàn toàn hồn nhiên, lầm bầm không được vui lắm: "Đã bảo anh đừng sang mà? Xuống đến nơi xong em với A Dã còn định đi dạo sau núi nữa cơ!"
"Lần sau rồi hẵng đi, núi vẫn ở đây mà, có chạy mất đâu. Em về nhà ngủ trưa đã."
"Ồ, cũng được!" Khương Tiểu Khê đứng lên, giúp Mục Tinh Dã dọn nốt chỗ đồ ăn còn lại vào balo xong cuốn thảm trải cất đi, cả ba cùng nhau xuống núi.
"Đại Ngư, em với A Dã có duyên quá đi mất." Một tay Khương Tiểu Khê túm lấy cánh tay Ngụy Khải Đông, tay kia vỗ lên trán mình, anh cười cong cả mắt.
"Giờ A Dã đang ở chung với em trai Ngôn Thành, chính là Ngôn Hòa ấy." Sau đó chưa chờ Ngụy Khải Đông bảo gì anh đã tiếp, "Sau này mình là hàng xóm rồi, em mời hai bạn ấy mấy hôm nữa ghé nhà ăn tối, đến lúc ấy anh nhớ phải sắp xếp thời gian đó nha."
Ngụy Khải Đông đành quay đầu sang cười ruồi với Mục Tinh Dã: "Hoan nghênh."
Khương Tiểu Khê đi làm ở một văn phòng thuộc Ngụy thị, phần lớn thời gian đều khá nhàn nhã, anh hẹn với Mục Tinh Dã thêm mấy lần nữa, càng trò chuyện càng thấy hợp gu. Khương Tiểu Khê không có nhiều bạn, quan hệ xã hội đơn giản, Ngụy Khải Đông trông nom anh rất chặt, nắm bắt các việc ăn mặc ở đi lại rồi công việc bạn bè cực kì kín kẽ.
Đây là kết luận Mục Tinh Dã đưa ra sau vài lần ghé nhà anh. Khương Tiểu Khê thì lại chẳng vấn đề gì, có vẻ không bận tâm tí nào, ngày nào cũng rất vui vẻ.
Mấy lần Mục Tinh Dã sang thăm Ngụy Khải Đông toàn về nhà cực sớm, lẳng lặng quan sát kín đáo, sau vài bận như thế, chắc do xác nhận đúng là Mục Tinh Dã không có tính chất nguy hiểm phức tạp gì, dần dà hắn mới thả lỏng kệ hai người rảnh rỗi thì tụ tập với nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!