Chương 22: Muốn làm gì với cậu cũng được hết

Mục Tinh Dã dọn sang được 1 tuần rồi, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Ngôn Hòa.

Nấu cơm, quét dọn phòng ốc, làm việc nhà, hệt một cậu Tấm cần cù, cẩn thận che chở Ngôn Hòa cùng mọi thứ quanh anh.

Cậu rất nghe lời, hôm dọn sang là xin nghỉ ở UH ngay, báo cáo cặn kẽ cho Ngôn Hòa lịch sinh hoạt hàng ngày của mình đầy đủ từ việc lớn đến việc nhỏ, cứ buổi chiều ghé sân cưỡi ngựa dạy kèm, buổi tối đi Soho pha chế, loanh quanh 1 giờ sáng về nhà.

Sau đó cậu cũng làm đúng theo cái thời khóa biểu này, y hệt người máy chấp hành chuẩn xác các khung giờ được cài đặt sẵn, không sai sót chệch choạch một li một tí nào.

Ngôn Hòa còn phát hiện ra cậu làm một bảng thống kê, kẹp ngay trong cuốn sách đặt ở tủ đầu giường. Nếu không nhờ sang phòng ngủ cho khách tìm đồ, tiện tay giở thử quyển sách ra thì Ngôn Hòa cũng chẳng biết đến sự tồn tại của cái bảng thống kê có phần nực cười ấy.

Cậu liệt kê tỉ mỉ nào tiền thuê nhà, tiền điện nước với tiền thức ăn khi ở đây, trừ riêng ra, tính xem mỗi tháng phải trả Ngôn Hòa bao nhiêu tiền, ghi chép cực kì rõ ràng.

Đọc đến đấy Ngôn Hòa điên tiết quá phải phì cười, bảo cậu trả tiền, câu còn định trả đủ không thiếu một xu thật luôn.

Rõ ràng là Mục Tinh Dã hiểu nhầm ý anh, tưởng mình quấy rầy người ta, Ngôn Hòa mới ngại cậu vướng víu chân tay.

"Em muốn chờ anh về, không phải cố tình quấy rầy anh đâu." Nói xong cậu khẽ khàng đặt cốc nước lên bàn,

"Thế em về phòng đây... Anh chờ chốc hẵng uống nhé ạ, đang hơi nóng."

Cậu muốn cố duy trì nụ cười, dẫu sao có ai thích nhìn bạn cùng phòng cứ mặt mũi ủ ê đâu, song khóe môi không thể nào nhếch lên nổi, đành trưng ra một nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc.

Vừa rồi ngồi xổm khá lâu, chân bắt đầu tê, cậu chống một tay vào tay vịn sofa định đứng dậy.

Nhưng mà không đứng lên được.

Ngôn Hòa đang ngồi trên sofa, hai cái chân dài một cong một duỗi, tư thế biếng nhác.

Đột nhiên anh đưa một tay ra đè vai Mục Tinh Dã lại, dùng sức nhấn làm cậu thử nhổm lên hai lần mà không được, đành ngồi xổm chỗ cũ, thắc mắc ngước mắt nhìn Ngôn Hòa.

Cậu nhìn thấy phía dưới lớp vỏ ngoài sừng sững bất động của Ngôn Hòa lại là đáy mắt ẩn giấu bão tố, trong ấy nặng trĩu mây đen cuồn cuộn khao khát phá hủy đối phương.

Tim Mục Tinh Dã thình lình tăng tốc đập mạnh, như sắp vọt khỏi lồng ng. ực. Cậu quá quen với trạng thái này của Ngôn Hòa.

Hồi còn yêu nhau cả hai rất hay hí hoáy.

Cái tuổi tầm 17 18, hôn hít tí thôi đã không nhịn nổi rồi. Đợt ấy sở thích tâm huyết nhất của Mục Tinh Dã chính là khiêu khích Ngôn Hòa, đủ mọi cách thức, đủ mọi lời tục tĩu, đủ mọi kiểu táy máy, cậu không chỉ cặm cụi hiếu học trên mạng mà còn sáng tạo đổi mới ngoài đời, Ngôn Hòa thường xuyên rơi vào cảnh vừa hứng vừa bực.

Cũng không phải không làm gì được cậu. Mục Tinh Dã rất dễ bắt thóp, đừng trông cậu bình thường hớn hở kinh lắm mà hiểu nhầm, vào trận thật cái là chưa sờ soạng mấy đã rén. Song đa số các dịp Ngôn Hòa vẫn không nỡ lòng nào, để kệ cậu quấy rối chòng ghẹo vậy thôi.

Có một lần cậu làm Ngôn Hòa xù lông, anh hăng tiết lên lớp cho cậu môn

"Giáo dục công thái học" nguyên một ngày ròng, cậu vừa khóc vừa kêu vừa xin tha nhưng Ngôn Hòa đã quyết chí xử lý cậu, cuối cùng cậu mất hẳn hai ba hôm ngồi không vững ăn không trôi theo đúng nghĩa đen, từ đó mới biết điều hẳn hoi.

Mục Tinh Dã nhớ, cái lần lên cơn với cậu ấy Ngôn Hòa cũng uống rượu.

Nhưng mà... lần này cậu đã làm gì đâu!

Cậu cảm giác mặt mình nóng cháy, không xác định được có phải Ngôn Hòa đang có ý như cậu nghĩ không, tự dưng cứ đơ đờ ra đấy, chẳng biết nên nói gì làm chi.

Bất luận trong tình huống thế nào, Mục Tinh Dã đều luôn tin cậy và nương tựa vào Ngôn Hòa tuyệt đối, cậu có thể giao toàn bộ mọi thứ của mình cho người này, không hề giấu giếm.

Dù người này muốn làm gì với cậu thì cũng đều được hết.

Thực ra truyền đạt tín hiệu như thế đến một người đang hừng hực lửa dục là hành động cực kì nguy hiểm, nhưng Mục Tinh Dã không quan tâm.

Ngôn Hòa nhìn từ trên cao xuống người đang ngồi xổm trước mặt, lông mi vừa dài vừa dày, con ngươi long lanh sóng nước, chiếc mũi thẳng xinh cùng đôi môi hồng nhạt hoàn hảo, toàn bộ gương mặt toát ra sự tín nhiệm không một vẩn đục.

Mục Tinh Dã cuộn hết lớp vỏ cứng chắc quanh thân mình vào trong, chỉ lộ mỗi phần mềm mại nhất của mình ra ánh sáng, mặc người ta nắm giữ nhào nặn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!