Ngôn Hòa cúp điện thoại, xử lý nốt mấy việc gấp trong tay rồi mới đứng dậy nói với Ngôn Thành:
"Trưa nay bận quá, lên nhà ăn ăn đi!"
Ngôn Thành liếc nhìn đồng hồ, bất mãn đáp:
"Anh đợi chú nửa tiếng đồng hồ mà chú dẫn anh đi ăn căng tin?"
Ngôn Hòa lại cởi cái áo khoác đã mặc được một nửa ra:
"Không thì em gọi thư kí mang về cho nhé?"
"Rồi rồi rồi, lên nhà ăn." Ngôn Thành chép miệng hai cái, lần lượt rời văn phòng cùng em trai.
Nhà hàng nằm ở tầng trên cùng, là bếp tư nhân kiểu Pháp, dành riêng cho quản lý cấp cao và khách khứa đến thăm Ngôn thị, không mở cửa với người ngoài, không gian lẫn hương vị đều ở mức hàng đầu, nhưng kể cả có cao cấp mấy thì ăn nhiều mãi rồi cũng phải ngán.
Ít nhất là Ngôn Thành không hề mê chỗ này.
Ngôn Hòa thì chẳng vấn đề, tuổi còn trẻ măng mà sống y hệt đạo sĩ, ăn gì mặc gì cũng được hết, yêu cầu về ăn uống rất thấp, cứ no là xong, tác phong hành sự đều theo lối tối giản.
Nhưng hôm nay, vụ việc một đạo sĩ như thế lại đi đánh nhau với Vạn Khoảnh ở câu lạc bộ tối qua vì một người đàn ông khác đã mọc cánh bay tỏa ra hết cái giới nhà giàu bọn họ.
Tính đến giờ là buổi trưa, chỉ trong nửa tiếng ngồi chờ Ngôn Hòa mà Ngôn Thành đã thu thập được không dưới 3 phiên bản lời đồn khác nhau.
Cái thì bảo Ngôn Hòa cướp bồ nhí của Vạn Khoảnh, cái thì bảo Vạn Khoảnh cướp trúc mã của Ngôn Hòa, có cái li kì hơn còn bảo Ngôn Hòa Vạn Khoảnh mới là một đôi, động thủ ra tay là do kẻ thứ 3 can thiệp.
Mọi người có bận nữa thì cũng vẫn nghiện cày phim drama tréo ngoe.
Quả nhiên hóng hớt thị phi mới là động lực phát triển của xã hội, là nấc thang tiến bộ của loài người.
Ngôn Hòa thong thả từ tốn ăn hết một đĩa salad, sắc mặt bình thản không một gợn sóng. Ngôn Thành chưa hỏi thì Ngôn Hòa tuyệt nhiên không kể.
Chỉ mỗi Ngôn Thành biết, xét về trong ngoài bất nhất bụng dạ xảo quyệt thì đứa em họ này của anh ta mới là số một nhà họ Ngôn, đến cả ông cụ với các chú bác cũng bị thằng bé lừa hết.
"Chẳng phải hồi trước chú bảo là chưa biết mình nghĩ gì đấy à?" Ngôn Thành không quanh co, vào thẳng chủ đề luôn, Giờ thì biết rồi à?
Ngôn Hòa đáp lời bằng biểu cảm nghi hoặc.
"Thì Mục Tinh Dã ấy, chuyện hôm qua là làm sao?" Ngôn Thành đàng hoàng lịch sự cũng bực tới mức co giật lông mày.
Thực ra Ngôn Hòa cũng không né tránh, anh bỏ dĩa xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi mới kể lại giản lược sự việc hôm qua trong ánh mắt hằm hè của anh trai.
Ngôn Thành đúng là dở khóc dở cười:
"Sao chú lại bốc đồng thế? Dẫn người ta đi là được rồi, có cần thiết phải vòng lại đập vỡ đầu Vạn Khoảnh không?"
Trước việc này, nỗi lo của Ngôn Thành giống với phần đa phụ huynh khác, có thể chưa hiểu ngay được tâm trạng của con trẻ, chỉ căn cứ vào tổng quan lợi ích được mất để phản đoán xem sự việc có đáng hay không. Ấy là bản năng của doanh nhân, không thể trách cứ.
Xét cho cùng trong phạm vi làm ăn ở Thủ phủ thì cả hai nhà họ Ngôn họ Vạn đều có sức nặng nhất định, tuy hiện giờ tiếp xúc hợp tác rất ít nhưng cái giới này là nhóm lợi ích chung, quanh đi quẩn lại cũng chạm mặt nhau, có khi hôm nào còn thành cộng sự liên kết chặt chẽ chưa biết chừng.
Hiện tại Vạn Khoảnh vẫn chưa nắm quyền hoàn toàn nhưng tương lai ắt sẽ thành người thừa kế của nhà họ Vạn, còn Ngôn Hòa Ngôn Thành tuy mỗi người lo một mảng song đều phụ trách một nửa sản nghiệp nhà họ Ngôn.
Chưa gì hai người kia đã gây thù từ tận giờ, lại còn là dạng thù hằn mập mờ mặt tối thế này, e là tương lai không có cửa hợp tác nữa đâu.
"Thực ra không hợp tác thì cũng chẳng vấn đề gì lắm, cơ mà thù hằn rồi, sau này làm mấy cái chuyện kiểu ngáng chân hay bỏ đá xuống giếng, ít nhiều cũng gây ảnh hưởng tâm tình."
Ngôn Thành nói,
"Cái tên Vạn Khoảnh này ngang ngược từ bé, không phải kiểu trao đổi nói chuyện cho thông được, về sau phải để ý vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!