Mục Tinh Dã sắp qua mấy bộ quần áo với đồ dùng vệ sinh cá nhân hàng ngày rồi lấy vali ra, xếp đồ vào. Cậu không dám mang nhiều thứ quá, nên vali vẫn cứ rỗng tuếch.
Sau đấy cậu ngồi trên giường phòng ngủ ngẩn ngơ.
Ngôn Hòa vẫn đang gọi điện dở trong phòng khách chật hẹp của nhà cậu, một tay anh đút túi quần, vừa nói chuyện vừa bước vẩn vơ, thong thả điềm đạm, trông chẳng khác gì ngày thường, cũng không nhìn ra được tâm trạng anh đang vui hay đang giận.
Tập hợp đồng mỏng thảy trên bàn trà phòng khách, vừa rồi Ngôn Hòa đã chụp lại từng trang gửi cho luật sư bên mình. Hiện giờ anh đang gọi điện cho luật sư để bàn chính vụ hợp đồng này.
Mục Tinh Dã thử tìm tòi chứng cứ về mức độ nặng nhẹ của sự việc từ biểu cảm của Ngôn Hòa, thực ra cậu cũng chẳng bận tâm lắm là có nghiêm trọng không, đằng nào cũng đã kí suốt 5 năm rồi, kể cả nghiêm trọng thật thì cũng đâu vội ảnh hưởng nhất thời.
Cái cậu lo lắng là Ngôn Hòa sẽ nảy sinh ra các loại tâm trạng tiêu cực dạng như tức tối, bực bội, khinh thường hay ức chế nản chí này nọ về cậu.
Thực ra bây giờ nghĩ lại cậu trân trọng Ngôn Hòa với cảm xúc sống động buổi tối qua lắm lắm, dù cho tối qua cậu rén rụt cả người, sợ chẳng thốt nên lời nữa.
Ngôn Hòa trong phòng khách gọi cậu sang, hỏi cậu thu dọn xong chưa, xong rồi thì đi thôi.
Mục Tinh Dã gật đầu, quay lại phòng ngủ kéo vali ra. Trước khi đi cậu kiểm tra một lượt điện và gas, đóng hết cửa sổ lại, rồi mới đi theo sau Ngôn Hòa xuống nhà.
Ngôn Hòa lại có cuộc gọi đến, vừa xuống cầu thang vừa nói nên đi rất từ tốn. Mục Tinh Dã theo đằng sau, xách vali bằng hai tay, động tác trúc trắc, bước xong lại dừng, vali đập vào ống đồng phát ra tiếng "Loạch xoạch" nhịp nhàng khe khẽ.
Chắc do cái tiếng này hơi chói tai, Ngôn Hòa vừa trả lời điện thoại, vừa nghiêng đầu lại liếc nhìn Mục Tinh Dã.
Mục Tinh Dã lập tức dừng bước chân, nhấc cái vali cao lên theo bản năng cho nó cách xa chân mình ra. Biểu cảm của cậu rất khó gọi tên, cảm giác dạng như đang không biết nên làm sao, miệng hơi he hé, sững sờ nhìn đối phương, trông ngơ cực kì.
Ngôn Hòa cất điện thoại vào túi, thở dài một hơi sâu trong lồng ng. ực không ai nghe thấy rồi duỗi tay cầm mất cái vali, tăng tốc sải bước xuống tầng.
"Bản thân cái hợp đồng đã mang tính tự nguyện rất mạnh," Tay lái của Ngôn Hòa rất vững, tốc độ xe trung bình vừa vặn, giọng điệu nói chuyện cũng từ tốn, cứ như đang bàn một việc hoàn toàn bình thường, "luật sư bảo chỉ cần trả hết tiền, về sau không lo phiền toái gì nữa."
Anh phỏng đoán hẳn là hồi đó Vạn Khoảnh chưa ra đòn độc với Mục Tinh Dã đang ở đường cùng chỉ xin xỏ được mình, cũng chẳng phải nhờ lương tri đâu, mà có lẽ chỉ bởi gã thấy kể cả Mục Tinh Dã vùng vẫy nữa thì vẫn không gây nổi sóng gió gì, nên cơ bản lười chả buồn động tay động chân vào hợp đồng.
Thành ra lại đỡ bao nhiêu việc cho Ngôn Hòa.
Rồi anh dừng lại giây lát mới nói tiếp: "Lúc nãy tôi vừa bảo luật sư chuyển tiền cho gã dưới tên em rồi."
Ngôn Hòa chưa cần nhìn Mục Tinh Dã cũng vẫn biết thừa biểu cảm thảng thốt tại chỗ của cậu sẽ thế nào. Sau đấy anh đọc một con số, đại khái có một loạt số lẻ loằng ngoằng dài thượt. Không phải kiểu quẳng nguyên tấm chi phiếu bảo "Thôi khỏi trả lại" theo phong cách người giàu, mà là "Tao nợ mày bao nhiêu giờ tao trả bấy nhiêu, không thiếu một đồng nhưng cũng đừng mơ thừa ra một cắc".
"Mục Tinh Dã, từ giờ trở đi," Ngôn Hòa nói, "em với Vạn Khoảnh không còn quan hệ gì nữa, cũng đừng có gặp lại nữa."
Chỉ mất đúng 3 tiếng, Mục Tinh Dã đã lại quay về ngồi giữa phòng khách nhà Ngôn Hòa.
Sau bữa sáng, Ngôn Hòa đưa luôn cậu về tiểu khu sông Bạch Sa để lấy hợp đồng. Nấn ná ở căn nhà be bé của cậu tầm 1 tiếng, xử lý vụ hợp đồng xong xuôi Ngôn Hòa lại chở cậu cùng một chiếc vali đơn giản quay về Lan uyển.
Tới giờ, bản hợp đồng đã trói buộc Mục Tinh Dã suốt 5 năm qua được Ngôn Hòa giải quyết chỉ trong 1 tiếng đồng hồ.
Ngôn Hòa chở cậu về rồi đi làm, trước khi đi bảo với cậu mật khẩu nhà, không nói gì khác nữa.
Song Mục Tinh Dã hãy cứ như đang nằm mơ, đùng cái đại não phải tiếp thu lượng thông tin quá lớn, máy móc bắt đầu đơ ra.
Tối qua Ngôn Hòa đưa cậu về nhà, đến sáng nay Ngôn Hòa dẫn cậu sang sông Bạch Sa lấy hợp đồng rồi lại bảo cậu thu dọn đồ đạc qua ở tạm, còn trả tiền giúp cậu. Suốt cả quá trình cậu cứ ở vào trạng thái hốt hoảng mờ mịt, đúng kiểu có cái bánh to đùng từ trên trời rơi xuống đập phải váng cả óc luôn.
Trông cái bánh khổng lồ, kẻ đói meo là cậu lại chẳng biết nên đánh chén từ đâu.
Cậu nghĩ bụng, Ngôn Hòa có quan tâm đến cậu, có lo lắng cho cậu, hoặc là trong lòng hãy còn thích cậu một xíu xiu.
Thế hả? Cậu tự hỏi mình.
Chắc... thế! Cậu bán tín bán nghi.
Cậu nghĩ tiếp, vừa nãy trên đường về Ngôn Hòa đã nói rất rõ: "Em dọn sang Lan uyển ở tạm đi, Vạn Khoảnh không phải loại sẽ chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, tôi sợ gã tìm cách gây sự thêm với em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!