Chương 2: Không gặp

Tắm rửa xong xuôi, Mục Tinh Dã bỏ bữa tối, chỉ uống mỗi gói thuốc cảm to tướng rồi mơ màng nằm vật ra, thế nên cậu cũng bỏ lỡ mất dòng tin nhắn trong điện thoại.

Vạn Khoảnh: 1 tiếng nữa sang đây.

Đợt đến buổi trưa bò dậy cậu mới phát hiện ra cái tin này.

Ngủ suốt cả sáng, người ra đầy mồ hôi, mở mắt đã hơn 12 giờ trưa. Cũng may là không thấy bị cảm, gói thuốc thế mà cũng phòng được thật. Ngoài thấy may ra cậu còn hơi thất vọng.

Tiu nghỉu là tại sáng nay không đến sân cưỡi ngựa được, lại hụt mất mấy trăm tệ.

Cơ mà nỗi hụt hẫng không duy trì được bao lâu đã nhanh chóng biến thành hoảng sợ. Nhìn thấy dòng tin nhắn chưa đọc trong điện thoại xong cậu biến sắc mấy lần liền, cảm giác như đang cầm củ khoai nóng giãy trên tay.

Có lẽ do sự trở về của Ngôn Hòa đã đem lại dũng khí cho cậu, tóm lại là mấy tiếng đồng hồ sau khi tin nhắn này được gửi đi, cậu quyết định đã đâm lao thì theo lao kệ luôn.

Đằng nào cũng không thấy Vạn Khoảnh kêu, nếu có việc gấp thì chắc đã gọi từ lâu rồi, đây gửi mỗi tin nhắn chẳng nói gì thêm, biết đâu chỉ nổi hứng vậy thôi xong bản thân cũng quên nốt.

Ôm áp tí hi vọng mong manh, Mục Tinh Dã quẳng điện thoại đi dậy rửa mặt làm bữa trưa, chuẩn bị thu dọn qua để chiều còn phải đến Soho.

4 giờ chiều, cậu đến Soho đúng giờ.

Soho tọa lạc trong một con ngõ nhỏ tối mù, nằm sát bên khu CBD nhốn nháo nhộn nhịp, giống hệt phần lớn các quán bar khác, mặt tiền nhỏ song nội thất thì hoành tráng rầm rộ.

(*CBD: central business district, dạng khu phố thương mại trung tâm)

Đến rồi à? Anh Cát đang dựa vào cột đá xanh ở cửa hút thuốc, râu ria chỏng chơ, lôi thôi cực kì.

Mục Tinh Dã lễ phép chào hỏi rồi đi vào, thay đồng phục bắt đầu làm việc.

Gần giờ tan làm, khách khứa lục tục đông dần lên, mấy người khách quen đặc biệt ghé vì cậu, gọi đích danh đồ uống cậu pha chế.

Anh Cát ngồi ở quầy bar, dõi theo Mục Tinh Dã vừa trò chuyện với khách, vừa không ngừng động tác trên tay, các loại cocktail màu sắc sặc sỡ qua tay cậu như cũng biến thành từng tác phẩm nghệ thuật đủ sức đem đi bán giá cắt cổ vậy.

Một cốc Americano đẩy ra trước mặt, anh Cát nhướng mày rồi cúi đầu nhấp thử một ngụm. Hương vị thảo dược được pha loãng nhờ soda, nốt cuối thấm ra vị nhặng đắng, trong đắng có ngọt, đúng là món anh Cát mê uống nhất.

Mục Tinh Dã có một khả năng kì lạ, cậu nhớ rõ khẩu vị và thói quen của từng người khách một, hơn thế có thể căn cứ tâm trạng hiện tại của khách để pha ra loại rượu phù hợp sở thích đối phương nhất.

Vậy nên mới làm dăm ba hôm mà cậu đã thành bartender nổi danh khắp con phố.

Song cậu bartender rất được ưa chuộng đây có hai hành vi khiến người ngoài rất khó hiểu, một là thời gian làm việc của cậu không cố định, vậy nên khách ghé gặp được cậu hoàn toàn ngẫu nhiên. Tiếp nữa là cậu chỉ phụ trách pha chế chứ không uống rượu bao giờ.

Do trình độ chuyên môn của cậu quá cứng, nên sếp chủ là anh Cát cũng chấp nhận cho qua cả hai cái tật này luôn.

"Tiểu Mục, cậu kể bí quyết cậu pha cho mình nữa đi, mình cũng muốn cá kiếm thêm tí tip." Một bartender khác của quán tranh thủ đang rảnh bèn lại gần học hỏi.

"Vô ích thôi, cậu thì có học xong cũng vô dụng."

Anh Cát thong dong liếc đối phương một cái, chỉ ngón trỏ vào cái cằm đầy râu quai nón của mình cười hì hì,

"Mấu chốt bí quyết pha chế là phải xem cái mặt như nào cơ."

Mọi người xung quanh cười rộ lên.

Nghe vậy Mục Tinh Dã ngại quá, chỉ biết cắm cúi tập trung làm việc của mình.

Ánh đèn mịt mờ trong quán bar bao trùm gương mặt đang cúi gằm của cậu, rọi lên phần trán căng bóng, lông mi dài mượt cùng đôi môi óng ánh, toàn bộ khuôn mặt như được phủ một lớp phấn long lanh lấp lánh, ngay cả anh Cát từng gặp gỡ vô số người cũng không thể tìm ra bất cứ tì vết gì trên gương mặt ấy.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống giữa cuộc vui cuồng dại. Sau khi tiễn nốt đợt khách cuối cùng rời quán, Mục Tinh Dã đi theo sau anh Cát, có lời muốn nói.

"Anh Cát ơi, chỗ UH lần trước anh bảo, em muốn đi thử có còn được không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!