Chương 19: Thế này bao lâu rồi

Chờ lúc Mục Tinh Dã đi ra thì Ngôn Hòa cũng đã tắm rửa thay quần áo xong xuôi, thậm chí còn đun được hẳn một ấm hồng trà.

Ngôn Hòa ngồi ở phòng khách, mặc quần áo ngủ màu nhạt, trông không còn hằm hè áp bức như vừa nãy nữa. Mục Tinh Dã hiểu anh đang chờ mình, vẫn thấy căng thẳng vô căn cứ, cậu biết có những việc không thể cho qua là xong.

"Uống ít trà ấm đi, hôm nay không có nước lạnh đâu." Ngôn Hòa ra hiệu cho Mục Tinh Dã ngồi xuống, đẩy cốc trà về phía cậu.

Một cốc trà nóng vào bụng, Ngôn Hòa nhanh chóng quay lại với vấn đề trước đó: "Thế này bao lâu rồi?"

Lần này thì Mục Tinh Dã đã hiểu ý Ngôn Hòa, thực ra vừa nãy cậu cũng hiểu, mỗi tội không trả lời được thôi. Cậu không muốn để người khác biết về sự bẽ bàng của mình, đặc biệt là Ngôn Hòa. Cậu sợ mối quan hệ của cậu với Ngôn Hòa sẽ biến chất thành một dạng lằng nhằng nhập nhèm khác, sự việc này sẽ khiến Ngôn Hòa khinh thường hoặc thương hại, cả hai đều không phải thứ Mục Tinh Dã mong muốn.

Bởi vì cậu hiểu rõ, nếu biết rồi chắc chắn Ngôn Hòa sẽ không bỏ mặc cậu.

Nhưng cậu chỉ muốn đòi lấy tình yêu mình từng sở hữu ở Ngôn Hòa thôi.

"Trước giờ gã vẫn đối xử với em như này à?" Trông thấy cái vẻ chần chừ ngập ngừng của cậu, đáy mắt Ngôn Hòa nặng nề hơn, anh tự đưa ra một mốc thời gian, "Đợt ở Bình Châu, em bảo vướng mắc công việc nhưng thực ra em hôn mê mấy ngày liền trong bệnh viện, nguyên nhân là dị ứng cồn, còn bị thương nữa."

Trước ánh mắt thảng thốt của Mục Tinh Dã, Ngôn Hòa nói tiếp: "Tôi kiểm tra bệnh viện em nằm lúc đó rồi. Hôm ấy em không về tôi cho người đi tra luôn." Anh đặt cốc trà xuống, hạ thấp giọng, không giấu giếm thêm nữa, "Mục Tinh Dã, tôi sẽ không bỏ mặc em."

Bất luận là quan tâm thế nào, xuất phát từ tình nghĩa niên thiếu hay từ vị trí người yêu ngày xưa, Ngôn Hòa đều sẽ không để yên cho cậu bị ức hiếp như thế mà không hỏi han can thiệp.

Mục Tinh Dã nhích ra phía xa của sofa theo bản năng, động cơ trốn tránh trao đổi rất rõ rệt.

Chủ đề này không chỉ khiến cậu bẽ bàng mà còn làm cậu buồn bã.

"Hồi trước em đến văn phòng tôi, có vết thương trên mặt, đấy cũng là do gã đúng không?" Ngôn Hòa không bỏ qua cho cậu, hỏi tiếp: "5 năm nay, những chuyện như thế này... mấy lần rồi?"

Ngôn Hòa phải uống một ngụm đầy trà nóng mới áp bớt được cơn phẫn nộ lẫn sự tàn bạo lại vừa bốc lên dưới đáy lòng. Anh không muốn mất kiểm soát, cũng không muốn nhất quyết phải lôi ra khiến Mục Tinh Dã chật vật, nhưng anh không thể nhịn nổi.

Từ những lời đồn chối tai nghe thấy tận nước M xa xôi, đến vết thương bắt gặp trên mặt Mục Tinh Dã sau khi quay về, rồi tới khi biết tin đối phương nhập viện ở Bình Châu, anh đều đã chịu đựng, xuất phát từ các thể loại nguyên nhân, các thể loại nguyên nhân mà anh không chịu thừa nhận, không muốn đối mặt, nếu Mục Tinh Dã đã không nói vậy thì anh không nghe không hỏi cũng được.

Nhưng hôm qua anh thấy Phạm Sùng Quang bảo Vạn Khoảnh định đến UH, anh không do dự một giây, đáp mình đã hủy công chuyện, có thể sang cùng. Ngay từ lúc ấy anh đã hiểu là mình không tài nào thoát thân nổi nữa.

—— Khỏi cái đầm lầy mang tên "Mục Tinh Dã", số phận đã sắp đặt cho anh phải vùi mình, ngạt thở, trầm luân trong ấy, hết đời hết kiếp, không bao giờ trèo lên được bờ. Có lẽ tất thảy đều khởi nguồn vào năm anh 18 tuổi, hoặc còn sớm hơn nữa, vốn dĩ từ đầu anh đã chẳng có đường ra.

"... Không nhớ rõ ạ." Giọng Mục Tinh Dã run run, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Ngôn Hòa. Những tai ương quá khứ như dây leo đang trói chặt siết lấy trái tim cậu. Thẳng thắn trước mặt người mình yêu nhất, tức là phải xé cái đống dây leo này lẫn cả máu thịt sống sờ sờ ra cho người ta xem.

Đau đớn, hổ thẹn, nhầy nhụa không muốn nhìn!

Cậu không cần sự thương hại của Ngôn Hòa, cậu sợ bị thương hại.

Song ánh mắt Ngôn Hòa quá khủng khiếp, nó đen đặc thành hẻm vực sâu không trông thấy đáy, dù đã cúi gằm tránh đi thì Mục Tinh Dã vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy lạnh thấu xương.

"Thì... năm đầu tiên vẫn tạm ổn, anh ta muốn bắt em..." Mục Tinh Dã lắp bắp kể lại, không tìm được từ nào phù hợp để diễn tả mối quan hệ giữa mình và Vạn Khoảnh, "Nhưng em không chịu, có lần anh ta uống say... xong động thủ, sau ấy thì... thành quen thôi ạ."

"Có một lần anh ta đánh rất hăng, ở nhà anh ta... Đám bạn anh ta cũng có mặt, cũng chứng kiến, dần dà mới có một vài tin đồn lan đi, họ nói kinh lắm ạ..."

Ngôn Hòa cũng từng nghe, ý đại khái bảo Mục Tinh Dã thương tích khắp người là do chịu chơi mấy trò bạo dâm với Vạn Khoảnh, nên mới ở lại cạnh Vạn Khoảnh được lâu thế.

Lời kể của Mục Tinh Dã xáo trộn không đầu không đuôi, quá trình 5 năm mà nói 5 phút đã hết, nhưng Ngôn Hòa nghe hiểu từng chữ một.

Chữ nào cũng nhuộm màu đỏ nhức mắt lẫn cái lạnh tận cốt tủy.

"Anh Ngôn ơi, em chỉ kí hợp đồng trợ lý với anh ta thôi, không hề lên giường với anh ta." Mục Tinh Dã nói rất khó khăn, rất ngần ngại, "Với cả, cái câu anh ta nói trong phòng nhậu... cũng không phải thật đâu ạ... em, em không thế."

Mục Tinh Dã nóng lòng giải thích, nóng lòng thuyết phục Ngôn Hòa tin ấy chỉ là thêu dệt, song cậu không có chứng cứ, chỉ biết trần thuật vụng về, càng phân trần càng rối thêm.

Cốc trà trong tay đã nguội ngắt, Ngôn Hòa không có ý định uống thêm ngụm nào nữa, anh chỉ thấy lồng ng. ực đang bức bối đến ghê người, muốn hít thở đơn giản thôi cũng phải dốc cạn sức lực.

—— Ở những nơi anh không nhìn thấy, suốt những năm anh không có đây, người anh từng nâng niu trong lòng bàn tay đã bị người ta giẫm đạp giữa bùn nhơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!