Chương 18: A Dã, đừng sợ

Nhân viên phục vụ đã lái xe ra đến sảnh ngoài cửa, lễ phép giơ trả chìa khóa, chờ mãi lâu mà không thấy khách cầm.

Anh ơi? Nhân viên hoang mang gọi.

Ngôn Hòa đứng dựa vào mặt tường đá hoa cương lạnh băng dưới mái hiên, một điếu thuốc cháy rụi rồi thì lại châm tiếp sang điếu khác. Anh nhìn đăm đăm vào chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay nhân viên, không cầm mà cũng không đáp lời, đang nghĩ gì chẳng rõ.

Nhân viên hơi khom mình giữ nguyên tư thế giơ chìa khóa, đợi lâu đến nỗi người ngợm bắt đầu cứng đờ, nghi hoặc lẫn lúng túng đan xen hiện lên trên gương mặt. Ngôn Hòa rút mấy tờ tiền mặt trong ví ra đưa cho nhân viên, bảo:

"Chờ tôi ở đây một lát."

Anh dí tắt điếu thuốc, xoay người quay vào trong.

Mất khoảng 20 giây, anh lại quay về đến cánh cửa phòng riêng 15 phút trước mình vừa bỏ đi.

Đang định đẩy thì cửa bật mở trước, một nhân viên phục vụ bưng khay rượu hấp tấp lùi ra, rón rén đóng cửa lại, quay đầu suýt nữa đâm sầm vào người Ngôn Hòa.

Phục vụ vội xin lỗi lia lịa, Ngôn Hòa nhận ra đây là đồng nghiệp của Mục Tinh Dã, không biết rõ tên. Ban đầu người này cũng đi cùng với Mục Tinh Dã vào trong, lúc Vạn Khoảnh đuổi cậu này ra để bắt Mục Tinh Dã ở lại một mình, vẻ lo âu trong mắt đối phương rất chân thật.

Ngôn Hòa mở cửa đi vào, mọi người đang ngà ngà say sưa, không ai ngờ anh đi xong lại vòng về.

Nhanh chóng nhìn lướt một vòng, người anh cần tìm không có ở đây.

Cậu ấy đâu? Ngôn Hòa bước ra trước mặt Vạn Khoảnh, hỏi.

Vạn Khoảnh đẩy một cậu trai đang ẽo uột thủ thỉ trong lòng ra, thở hắt một hơi đầy thư thái, khẽ cười mấy tiếng sâu xa ẩn ý:

"Không biết sếp Ngôn tìm trợ lý của tôi làm gì?"

Cả hai một đứng một ngồi, mới nói được có hai câu bầu không khí đã căng thẳng hằm hè đầy nguy hiểm. Phạm Sùng Quang vội đứng dậy can thiệp giảng hòa:

"Nãy trợ lý Mục vừa ra ngoài mất rồi, sếp Ngôn, ngồi lại uống thêm chén nữa đi!"

Ánh mắt lạnh nhạt của Ngôn Hòa liếc sang, anh không đáp. Vóc dáng anh rất cao, lúc nhìn người khác phải hơi cúi đầu, con ngươi đen sầm sì nhích lên, toát ra vẻ áp bức mạnh mẽ tuyệt đối.

Phạm Sùng Quang từng giao thiệp qua lại với Ngôn Hòa mấy lần, chưa chứng kiến anh bất chấp nể nang mặt mũi kẻ khác thế này bao giờ, đùng cái túa mồ hôi lạnh, hiếm thấy có lúc hắn ta không nghĩ ra được gì để xun xoe tiếp nữa, đành ngượng nghịu chôn chân tại chỗ.

Vạn Khoảnh thì vẫn nhởn nhơ, như kiểu rất thích xem Ngôn Hòa phải nén giận.

Đằng nào người cũng vẫn đang nằm trong tay gã, đằng nào cũng phải đòi lại hết chỗ cay cú suốt bao nhiêu năm, thế cứ cái gì càng be bét càng làm, câu nào càng chối tai càng nói chứ.

"Sao hả? Quan tâm nó thế cơ à!" Vạn Khoảnh chặc lưỡi mấy cái, xong gã nghĩ ra cái gì, tự dưng cười đểu rõ mờ ám,

"Chờ tao chơi chán xong trả cho mày nhé!"

Phần cơ xương hàm của Ngôn Hòa căng ra, ánh mắt nhìn xoáy vào Vạn Khoảnh sắp bùng cháy.

Phạm Sùng Quang đờ ra luôn, không thể ngờ hai người sẽ nói năng gay gắt tới mức này, hắn ta vội bước ngay lên nửa bước để chèn mình vào chắn ngang khe hở giữa hai người, nhìn hết bên nọ sang đến bên kia, chỉ biết sỉ vả bản thân sao lại đi ghép được buổi nhậu như bãi chiến trường thế.

Mẹ nó chứ chết mất thôi!

May là chưa động tay động chân.

Trước mắt cái Ngôn Hòa quan tâm không nằm ở đây. Anh lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, gọi một dãy số.

Phạm Sùng Quang đang ở ngay gần, không biết có phải ảo giác không mà trông thấy tay Ngôn Hòa bấm số hơi run run, ấn nút gọi tận 3 lần mới được. Tiếng chuông vang ra từ một góc sofa, đấy là điện thoại của Mục Tinh Dã.

Ngôn Hòa rảo bước tới gần nhặt điện thoại lên rồi bỏ ra khỏi phòng, không buồn ngoái lại.

Ánh mắt u ám nặng nề của Vạn Khoảnh dứt khỏi Ngôn Hòa vừa bỏ đi bất thình lình, gã gọi vệ sĩ vào dặn dò mấy câu. Vệ sĩ lại hớt hải đi ra khỏi cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!