Sau cùng hai người vẫn chưa ăn được bữa cơm nào mà đã qua rằm tháng giêng, mong muốn đón Tết cùng nhau xem như tan tành triệt để.
Ngôn Hòa còn bận hơn cậu nghĩ, để ý qua Weixin cũng thấy được phần nào.
Sau một loạt sự kiện, Mục Tinh Dã cảm giác mối quan hệ của mình và Ngôn Hòa đã thấp thoáng có dấu hiệu tan băng, hơn nữa dấu hiệu còn rất khả quan. Thế là cậu lại càng phát huy khâu bám dính, thực ra cũng không dám làm gì khác mà chỉ đưa cơm trưa hàng ngày, vẫn mang vào lễ tân gửi xong chạy biến.
Thay đổi lớn nhất là số lần liên lạc qua điện thoại tăng cao, chào buổi sáng chúc ngủ ngon thì bắt buộc rồi này, gặp phải chuyện gì vui, phát hiện cảnh ở đâu đẹp hay thấy cái gì hài nhạt mà vẫn mặn là cậu đều sẽ tích cực chia sẻ cho ngôn Hòa.
Ngôn Hòa không trả lời nhiều lắm, có lúc gửi 10 câu thì đáp 2 câu, có lúc nhắn từ sáng đến 11 12 giờ đêm mới thấy rep, nội dung cũng đơn giản, chủ yếu là các từ đơn như Ừm Được Không Chưa.
Nhưng vậy đã quý giá lắm rồi.
Trông mấy chữ ấy mà Mục Tinh Dã chỉ muốn ôm chúng trong tay như báu vật, tâm trạng phơi phới suốt cả ngày.
Những thay đổi nhỏ tí xíu chưa thấm vào đâu đem lại cho cậu ảo giác ngọt lịm, làm cậu thấy cuộc đời bắt đầu có hi vọng, đâm ra khi bị đẩy lên pháp trường cậu hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị gì hết.
Lúc quản lý Hà gọi Mục Tinh Dã lên phòng riêng trên tầng pha chế cậu không ngạc nhiên lắm. Cậu biết tối nay Vạn Khoảnh có đến, Vạn Khoảnh đã gọi điện cho cậu bắt cậu đi lên từ nãy.
Lần nào xuất hiện ở đây Vạn Khoảnh cũng làm một màn động đất sóng thần, hiếm khi thấy gã không lên cơn, cậu đã dự trù công tác tư tưởng sẵn.
Đợt Tết cậu giở ít trò mèo để không phải đi Bình Châu, nếu giờ về rồi thì Vạn Khoảnh sẽ không chịu bỏ qua cho cậu dễ thế. Thậm chí cậu còn nghĩ may là vết thương đã gần khỏi hẳn, cùng lắm thì ăn đòn thêm mấy lượt, chịu khó kiên trì là sẽ gắng gượng được nốt năm nay.
Nhưng điều cậu không thể ngờ đến là Ngôn Hòa cũng ngồi trong gian phòng riêng đầy người ấy.
Bước vào cửa xong cậu hóa đá tại chỗ, cứ như con rối gỗ bị giật tóc, bước chân nặng trĩu ngàn cân.
Cậu đã chuẩn bị cho tất cả mọi thứ, kể cả có đau có khổ rút gân tróc xương cậu cũng có thể cắn răng nuốt trọn, điều duy nhất cậu không tài nào chấp nhận nổi chính là để Ngôn Hòa chứng kiến cái bộ dạng khom lưng uốn gối mặc người ta xé xác của mình, thà giết chết cậu đi còn đỡ tàn ác hơn.
Lưng tì sát vào cửa, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cậu chỉ nhìn liếc đúng một cái lúc đi vào, thấy Ngôn Hòa đang ngồi ở chỗ khuất sáng, chạm phải đôi mắt cực lạnh ấy rồi lẩn tránh ngay, không dám trông sang góc đó nữa.
Mục Tinh Dã bước vào, bầu không khí nhốn nháo ồn ã trong phòng riêng cũng ấn nút tạm dừng theo.
"Vạn Khoảnh, ông ghê phết nhỉ!" Phạm Sùng Quang quan sát người vừa vào phòng, nụ cười đầy nghiền ngẫm,
"Trông như này thảo nào ông ăn Tết ở Bình Châu mà cũng vấn vương phải về cho nhanh."
Khóe môi Vạn Khoảnh nhếch lên, gã ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, nghiêng mặt nhìn lướt qua Ngôn Hòa chỉ cách đó vài bước rồi quay lại nhìn sang Phạm Sùng Quang, đáp:
"Trợ lý này của tôi bận bịu kinh lắm, bình thường đến tôi còn chả gặp được đâu. Cơ mà cũng có một ưu điểm."
Chợt gã hạ giọng xuống thật thấp đầy mờ ám:
"Nó nghe lời, muốn chơi sao cũng chịu."
Tuy âm lượng không lớn nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe rõ cả.
Mục Tinh Dã nhắm mắt lại, cảm giác nôn nao nhộn nhạo lan tràn trong lồng ng. ực.
Mấy tiếng cười khe khẽ bật ra giữa đám người, toàn những kẻ đang chờ xem trò vui.
Gặp đầy những chuyện tương tự rồi, Phạm Sùng Quang chả ngại ngần gì. Vạn Khoảnh nói cái câu sỉ nhục tột độ ấy ra xong là hắn ta trông thấy phần xương hàm căng cứng với lồng ng. ực phập phồng của người đang đứng ở cửa, bèn phán đoán: Tính tình không vừa.
Hồi trước Phạm Sùng Quang có nghe nói vụ Vạn Khoảnh làm người ta phải nhập viện ở Bình Châu, bây giờ xem ra người này bị Vạn Khoảnh trói buộc bằng thủ đoạn khác chứ không tự nguyện.
Đứa tình nhân thôi mà, đáng để lòng vòng mất công thế cơ à? Đầy người cứ cho đủ tiền là vật ngửa ra ngay, tội gì phải giở cái trò cưỡng ép!
Cơ mà không liên can tới mình, hắn ta cũng chẳng có hứng đi nghiên cứu tâm tư Vạn Khoảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!