Chương 15: Anh luôn luôn ở đây

Hình như tiếng Cốc cốc theo nhịp đang vọng ra từ sâu thẳm ý thức xa xăm lắm, âm thanh vang dội mãi lâu, cuối cùng cái cục đang gồ lên trên giường cũng nhúc nhích.

Mục Tinh Dã quấn chăn ngồi dậy, đờ đẫn mất một hồi mới xác định đấy đúng là tiếng gõ cửa thật.

Chưa có ai khác ghé nhà cậu ngoài Ngôn Hòa. Cậu ưỡn ẹo mấy cái trên giường, xong lờ mờ bò dậy ra mở cửa.

Ngủ suốt hai hôm, ra một đống mồ hôi, sau cùng đã hết sốt. Nhưng ngủ nghê lâu quá làm ý thức cậu mịt mù, phản xạ cũng trì trệ, vậy nên lúc trông thấy cô gái quen quen đứng ở ngoài cửa cậu không tài nào nhớ ra đây là ai.

Bùi Nguyệt xách một đống đồ trong tay, đứng bên ngoài cửa cười duyên.

"Còn nhớ tôi không ạ? Anh Mục?" Bùi Nguyệt nở nụ cười chuyên nghiệp, giơ chỗ đồ đạc đang cầm lên, sau khi xác nhận cậu thanh niên tóc tai ổ gà vì ngủ trước mắt đây không nhớ ra mình thật thì đành phải giới thiệu lại,

"Tôi tên là Bùi Nguyệt, trợ lý của sếp Ngôn."

Vẻ hoang mang như cơn mê cuộc đời nơi đáy mắt Mục Tinh Dã dần dà sáng rõ, giờ cậu mới nhận ra, cả hai từng gặp một lần ở sân bay.

Bùi Nguyệt đem theo rất nhiều thứ, cô vào phòng khách sắp từng món một ra. Lần đầu tiên có con gái đến nhà làm Mục Tinh Dã cứ ngài ngại, cậu đã ngủ đến nỗi này thì chớ, nhà cửa cũng loạn xì ngậu lên.

Ở nhà chẳng còn đồ uống gì, có mỗi hồng trà lần trước Ngôn Hòa uống. Mục Tinh Dã pha trà mời Bùi Nguyệt, nghe cô ngồi đó lên tiếng lần lượt.

"Giày đã giặt giũ đánh sạch rồi, làm ở hàng giặt khô bên cạnh chung cư chỗ sếp Ngôn đấy ạ." Bùi Nguyệt mở một chiếc hộp đóng gói tinh xảo ra, bên trong là đôi giày thể thao lần trước cậu để quên ở nhà Ngôn Hòa mãi chưa sang lấy.

Cộng tiền giặt khô với phí đóng gói vào có khi còn đắt hơn bản thân đôi giày. Mục Tinh Dã nhận lấy, cảm ơn rồi cất gọn vào tủ.

"Đôi này tôi mua có hơn 100 tệ thôi, sau này không dám để quên đồ ở nhà anh ấy nữa đâu." Mục Tinh Dã uống một ngụm trà, trà hơi bỏng làm cậu phải khẽ xuýt xoa một tiếng, thè lưỡi thổi phù phù.

Vốn Bùi Nguyệt còn đang nghĩ ngợi cái khác, nghe cậu nói vậy thì lại sửng sốt mất một giây.

"Mấy cái này cũng là anh Ngôn bảo đưa sang ạ?" Mục Tinh Dã không để ý biểu cảm của Bùi Nguyệt lắm, cậu thấy vẫn còn thêm mấy cái túi giấy bên cạnh mới tò mò ngó thử, hỏi dò.

"Cạnh tiệm giặt khô có hàng bánh mới mở, sếp Ngôn trông thấy nên bảo tôi tiện thể mua mấy túi mang về luôn."

Nghe vậy Mục Tinh Dã trợn tròn cả mắt, cậu bắt được một điểm quan trọng khác trong câu này.

"Anh Ngôn mang giày đi giặt ạ?"

"Đúng rồi, lúc chiều sếp Ngôn với tôi vừa ghé tiệm giặt khô xong."

Bùi Nguyệt quan sát nét mặt Mục Tinh Dã, không hề thảng thốt xúc động, không hề lo được lo mất mà hoàn toàn trái ngược, cậu còn nhíu mày lẩm bẩm:

"Anh ý bận thế, lấy đâu thời gian mà đi ra tận hàng giặt khô? Ở nhà nghỉ ngơi thêm tí chẳng hơn à!"

Bùi Nguyệt lại có thêm dữ liệu phán đoán về người này, không ngại ngần thừa nhận cái nghèo của mình với người ta, cũng không khao khát mãnh liệt trước sự xa hoa ở đẳng cấp vượt trội, trọng tâm chỉ đặt vào duy nhất một mình Ngôn Hòa, rất thuần túy.

Có những thứ phải bồi dưỡng từ nhỏ, sẵn tận xương tủy, ví dụ như phong độ quý phái, không phải dạng giàu xổi đắp tiền lên là ra được đâu. Thanh niên trước mắt đây kể cả đi đôi giày thể thao đã ố vàng, ở trong căn nhà như vậy mà cũng chẳng hề hổ thẹn gì hết.

Kết hợp thêm việc người mang phong cách lãnh cảm bẩm sinh như Ngôn Hòa lại dành cho Mục Tinh Dã thái độ khác biệt rõ rệt...

Càng ngẫm Bùi Nguyệt càng chắc mẩm hẳn Mục Tinh Dã với sếp phải có căn nguyên gốc gác sâu xa lắm, có khi đây chính là Vợ sếp tương lai không biết chừng.

Vợ sếp Mục Tinh Dã còn chưa biết bộ não Bùi Nguyệt đã sáng tác xong nguyên bộ phim drama nhà giàu.

"Tối nay sếp Ngôn phải bay sang nước M, vừa khéo buổi chiều có thời gian nên đi giặt giày mua điểm tâm, bảo tôi mang cả sang đấy ạ." Bùi Nguyệt kể lại chi li từng tí một.

Tối nay luôn ạ?

Mục Tinh Dã khá ngạc nhiên,

"Mai là giao thừa rồi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!