Chương 14: Nếu có ai ép cậu uống

Mục Tinh Dã bưng một cốc trà mới pha ra cho Ngôn Hòa, cười xun xoe lấy lòng.

Xong cậu quay sang dọn bớt chỗ tạp chí trên bàn, tay chân rối rắm cả lên.

"Tại không biết anh ghé nên chưa thu dọn gì." Mục Tinh Dã nói.

Đâu chỉ chưa thu dọn, cậu ở lại Bình Châu suốt 7 8 ngày, nhà đã phủ một lớp bụi mong mỏng, thực sự cậu không muốn để cho Ngôn Hòa ngồi giữa cái môi trường tệ hại thế, cứ như hoàng tử lỡ bước vào nhầm khu ổ chuột ấy.

Ngôn Hòa cao ráo nổi bật, vai rộng chân dài, phong thái sáng láng, ngồi ở gian phòng khách nhỏ xíu tạo thành khung cảnh trái khoáy vô cùng.

"Xin lỗi anh... chỗ này chật quá," Mục Tinh Dã ngập ngừng, anh thông cảm.

Ngôn Hòa không nhìn cậu mà cúi đầu uống trà. Đây là hồng trà anh thích, màu sắc mùi vị đều đậm đà nguyên chất, không biết với thu nhập hiện giờ của Mục Tinh Dã thì phải tốn chừng nào tiền mua.

"Em mua ở chỗ anh Cát đấy ạ, bố anh ấy mê uống trà nên em tranh thủ mua chung một ít." Mục Tinh Dã thấy anh tập trung uống trà, cuối cùng cũng tìm ra chủ đề an toàn để nói, xua bớt tình hình lúng túng trước mắt,

"Em nghĩ là... nhỡ đâu hôm nào anh sang gặp em..."

Rồi cậu nhận ra Ngôn Hòa chưa rõ anh Cát là ai, lại vội vàng giải thích:

"Anh Cát là sếp của em ở quán Soho ạ, có một đợt em chẳng kiếm được việc, sắp hết cả tiền ăn rồi, may được anh Cát nhận ——"

Đang huyên thuyên dở thì tự dưng cậu giật mình phanh gấp, rõ ràng mình muốn nói mấy chuyện vui vui thôi mà sao nghe như kể khổ thế. Cậu chửi thầm bản thân mồm nhanh hơn não, len lén liếc Ngôn Hòa một cái, thấy đối phương không có gì khác thường, dứt khoát ngậm miệng lại luôn.

Ngôn Hòa uống hết cốc trà, thấy thời gian không còn sớm nữa bèn đứng dậy chuẩn bị về.

Mục Tinh Dã tò tò bám theo sau anh, đi ra đến cửa, còn chưa kịp lên tiếng Hôm khác gặp lại thì bỗng Ngôn Hòa bảo:

"Sau này uống ít rượu thôi."

Ngôn Hòa đứng ngoài hành lang, ngoái đầu trông Mục Tinh Dã đang lấp ló bên cửa. Ánh sáng mờ mờ rọi vào qua ô cửa sổ nhỏ hẹp dọc cầu thang đã bị Ngôn Hòa chặn mất nên nó chỉ phủ lên bờ vai rộng của anh, anh đứng ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm.

Em, em biết rồi ạ.

Mục Tinh Dã đáp.

Có những lúc đâu phải cứ không muốn uống là cậu sẽ không cần uống, có những người đâu phải cậu cứ không muốn gặp là sẽ không nhất thiết phải gặp. Cậu đã không còn là Mục Tinh Dã có thể tùy hứng thỏa thích vô tư lự ngày xưa nữa.

Đầu mày Ngôn Hòa thoáng nhíu lại, anh nhìn đứa bé con được mình chiều chuộng từ bé đến lớn trước mặt, dù đã trải qua vô vàn cực nhọc thì vẫn cứ đứng đó nở nụ cười với anh.

Quãng thời gian 5 năm, quá khứ đau đớn giày xéo đều như vực thẳm rạch ngang giữa hai người họ. Ngôn Hòa không biết bao giờ thì mới vượt qua, cũng chẳng biết là có vượt qua nổi hay không.

Nhưng trước khi ra về anh vẫn nói cái câu đã quanh quẩn trong đáy lòng mãi lâu.

"Nếu có ai ép cậu uống," Anh bảo, thì gọi cho tôi.

Mục Tinh Dã ngồi xuống sofa, cầm lấy cốc trà Ngôn Hòa vừa uống, chỗ trà còn sót lại đã nguội ngắt, cậu chậm rãi đưa lên miệng nếm thử một ngụm, ngọt lịm.

Cậu nhớ đến câu cuối cùng Ngôn Hòa nói đó, đầu óc mê mệt lùng bùng, chỉ biết mình cứ khóc xong lại cười như một thằng dở hơi.

—— Đồ dở hơi vui sướng, chỉ một câu nói thôi đã cảm giác như có cả thế giới.

Sang tháng 2 chính là Tết Âm lịch. Tầm này hàng năm là khoảng thời gian thư thái nhất của Mục Tinh Dã. Vạn Khoảnh phải về nhà tổ ở Bình Châu đón Tết với các bậc cha chú bề trên, không rảnh quan tâm đến cái nhân vật tin hin là cậu, cậu được tự do hơn nhiều.

Cậu lên kế hoạch cho Tết năm nay từ lâu rồi, đến chúc Tết Ngôn Hòa, tặng quà năm mới cho anh, tốt nhất là được nấu mời anh một bữa, nếu suôn sẻ thì còn mong rủ Ngôn Hòa lên đỉ. nh núi xem pháo hoa.

Nếu được tham lam thêm tí nữa, nếu Ngôn Hòa chấp nhận, cậu muốn kể cho Ngôn Hòa những gì cậu trải qua, nỗi nhớ mong của cậu rồi cả quyết tâm vững bền kiên định của cậu suốt mấy năm nay.

Nhưng kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp biến số.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!