"Công việc có suôn sẻ không?"
Ngôn Hòa hỏi như thể chỉ thuận miệng mở lời, không có cảm xúc quan tâm mấy, cũng chẳng chú ý đến đáp án.
Nhưng lưng Mục Tinh Dã vẫn lập tức ưỡn lên đờ ra.
Đây là trạng thái phổ biến nhất ở cậu khi căng thẳng, hồi bé lập chiến tích, đánh bạn bên nhà hàng xóm bị bắt quả tang, 16 tuổi come out với người nhà, rồi đến tận sau này bị Ngôn Hòa vạch trần lời nói dối, bộ dạng cậu đều sẽ thế này
Tạm ổn ạ... Cậu uống một ngụm cacao nóng thật to, nóng quá phải mím môi.
"Bình Châu nhiều chỗ hay ho lắm ạ, có loại bánh dừa ăn ngon ơi là ngon, bãi cát cũng mềm mịn, giẫm chân trần lên cứ tê tê." Mục Tinh Dã mô tả.
"Cậu có thời gian ra ngoài à?"
Ngôn Hòa nhìn cậu, ánh mắt mang vẻ tìm tòi hùng hổ đầy sức ép.
Mục Tinh Dã không biết mình làm gì sai, không rõ sao cậu nói gì Ngôn Hòa cũng đều không vui.
Đúng là cậu không ra ngoài, tối cậu chỉ nằm trên giường đọc review hướng dẫn dành cho du khách thấy họ viết thế.
Ngày nào cậu cũng nơm nớp lẩy bẩy kẹt bên cạnh Vạn Khoảnh, không được tự do. Chỉ mong giữ mạng thôi đã đủ mệt nhoài kiệt sức, người như cậu làm gì có quyền đòi ra ngoài chơi.
Không hiểu tối nay Ngôn Hòa uống phải thuốc gì mà không chịu tha cho cậu, dường như câu trả lời nào Mục Tinh Dã nói ra cũng không phải cái đối phương mong muốn, cũng đều là đáp án sai lè.
"Ừm thì... phần lớn thời gian không đi đâu được ạ."
"Thế sao cậu biết là bánh dừa ngon, bãi cát mịn?"
Em...
"Nói dối không có bất cứ ý nghĩa gì hết, vì sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện."
"Em xin lỗi... Em đọc review thấy họ viết vậy..."
"Công việc gặp vướng mắc gì mà phải trì hoãn?" Ngôn Hòa hỏi tiếp.
"Anh Ngôn, muộn quá rồi, hay là em về trước đã ạ..." Mục Tinh Dã cố đổi chủ đề đầy đáng thương.
"Về kiểu gì? Không có xe bus, gọi xe trên app không vào được đến đây." Ngôn Hòa nói thêm,
"Tôi cũng không muốn lái xe đưa cậu về."
"... Thế, thế em tự đi bộ về được không?" Mục Tinh Dã đáp với vẻ hơi bất lực.
"Từ đây đến sông Bạch Sa mất 40 cây số, cậu chắc chưa?"
Em...
"Thế là nguyên nhân gì làm cậu phải dời ngày về?" Ngôn Hòa lại kéo đề tài trở lại chỗ cũ.
Bầu không khí trong phòng khách ngưng đọng ngột ngạt, áp lực lớn đến nỗi thở cũng không dám dùng sức quá.
Sống lưng Mục Tinh Dã chầm chậm cong gù xuống, tinh thần lẫn ý chí gồng gánh mấy hôm hoàn toàn sụp đổ. Cậu không đáp, bởi cậu đã không nói thêm được lời nào nữa.
Tóc mái rối bời lả tả trước trán, vệt nước căng mọng dính trên hàng mi rục rịch tụ vào từng cụm, rồi đột nhiên nước mắt cứ thế chảy dài, tèm nhem khắp mặt.
Ngôn Hòa cũng không rõ mình muốn nghe thấy cái gì, có lẽ muốn nghe chính miệng Mục Tinh Dã phủ nhận cậu bị ngược đãi ngay trước đám đông, phủ nhận cậu là tình nhân hay đồ chơi của Vạn Khoảnh, phủ nhận cậu đã hạ mình sẵn lòng chấp nhận những thứ rẻ rúng ấy.
Nhưng chắc chắn anh không muốn nghe thấy Mục Tinh Dã khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!