Chương 11: Em ấy chưa về

Đoàn đi mười mấy người, chặng về thiếu mất một, về cơ bản khó lòng phát hiện, mà cũng chẳng ai để ý.

Dẫu sao cũng là người chả liên can gì.

Vạn Khoảnh nằm ngủ bù ở khoang thương gia, lúc tiếp viên đến gần đắp chăn cho gã thì tự dưng gã mở bừng mắt, làm tiếp viên sợ quá xin lỗi lia lịa.

Gã xua tay bảo tiếp viên đi ra, xong cứ ngồi ngớ người một mình.

Gã vừa nằm mơ.

Mục Tinh Dã trong mơ thì lại cười, phóng khoáng thỏa thích, tầm 17 18 tuổi, đá bóng trên sân, lao đi dọc đường chạy, ăn đồ nướng giữa vườn hoa – là nụ cười mà mấy năm nay không trông thấy nữa, là vẻ thoải mái đã không tìm lại được sau khi nhà họ Mục gặp biến cố.

Thủ đoạn của Vạn Khoảnh không quang minh chính đại mấy song gã tự phụ xưa giờ, gã cũng chẳng thấy giở trò thì có gì mà phải ngại, kẻ chưa thử lắt léo đã bỏ cuộc mới là kém cỏi nhất.

Ban đầu nhà họ Mục gặp biến cố, gã lợi dụng tâm lý đang sốt sắng muốn cứu Mục Huyền Chi của Mục Tinh Dã, đồng ý nhờ bác mình làm quan trường giúp đỡ hộ cậu, bản thân bỏ tiền đền một khoản lớn cho bố cậu. Nếu không nộp số tiền trên có khi Mục Huyền Chi còn bị xử thêm 10 năm nữa.

Vạn Khoảnh vẫn nhớ ngày hôm ấy, gã đưa ra đúng một điều kiện cho khoản tiền này là muốn Mục Tinh Dã đi theo mình, làm tình nhân hay bạn giường đều được, tóm lại không có người khác nữa.

"Tôi muốn cứu bố thật, nhưng bố sẽ không mong được tôi cứu bằng cái cách như này đâu." Nói xong Mục Tinh Dã quay đầu bỏ về luôn.

Thế là Vạn Khoảnh nhượng bộ một bước, lặng lẽ tỉnh bơ dụ dỗ cậu kí hợp đồng trợ lý 6 năm. Nếu trong vòng 6 năm cậu thanh toán hết tiền thì trả tự do cho cậu. Nếu không lo được thì cậu buộc phải làm theo những gì Vạn Khoảnh sắp xếp.

Hợp đồng trợ lý không quy định rõ thời gian biểu làm việc, Vạn Khoảnh gọi cậu thì cậu mới đến, cũng chỉ đi theo xã giao, tham gia một vài hoạt động, xử lý một vài công chuyện cá nhân chứ không hơn. Vạn Khoảnh còn trợ lý khác, có việc phải làm thật thì cũng không đến lượt cậu.

Mục Tinh Dã tranh thủ giờ giấc làm thêm đủ kiểu, Vạn Khoảnh kệ, cứ thế mặc cậu bươn chải khắp nơi. Trầy trật nhiều rồi mới biết con đường nào ngắn nhất, mới đưa ra quyết định chính xác nhất được.

Đúng là Mục Tinh Dã phải nếm khổ đủ đường thật.

Do hợp đồng trợ lý nên cậu không thể tìm việc toàn thời gian chính thống, chỉ làm được các việc vặt giờ giấc linh hoạt mà nhận tiền nhanh. Phát tờ rơi, đóng giả linh vật, đóng giả tượng ngoài đường, cứ việc gì trả công nóng thì làm.

Vạn Khoảnh từng xem clip của thư kí gửi.

Giữa hè nắng gắt, Mục Tinh Dã phải quết lớp sơn dày đặc lên người, đứng bất động ở góc phố cho người ta chụp ảnh, để kiếm được tiền cậu cố đứng sao cho lâu nhất có thể, thậm chí say nắng ngất xỉu cũng không chịu đi viện mà chỉ uống ít nước hoắc hương xong làm tiếp.

Ở quán bar hỗn độn phức tạp, Mục Tinh Dã luôn luôn là nhân viên kết thúc công việc ra về muộn nhất, có khách khiêu khích hay quấy rối cậu cũng có thể nhẫn nhịn thỏa hiệp hoặc ứng đối khéo léo, cái người ngày xưa nhỡ chịu thiệt thòi là phải ức chế bật lại giờ chẳng còn thấy kiêu ngạo đâu nữa.

Cậu đi những chuyến bus tiết kiệm nhất, ăn cơm hộp loại rẻ nhất, thuê nhà ở khu đơn sơ nhất, bị ốm thì cố chịu, không mua quần áo, hạ mức sống xuống thấp nhất, chỉ nhằm trả lại hết tiền nhanh nhất có thể.

Ngay từ lúc ấy gã đã biết, hóa ra trước nay mình đều chưa hề hiểu Mục Tinh Dã.

Nhưng gã vẫn thấy bản tính khó dời.

Gã cho rằng kể cả mình đánh giá thấp sự bền bỉ của Mục Tinh Dã thì một thiếu gia nhà giàu được chiều chuộng thành quen cũng chả gồng gánh sống vậy được đến 1 năm đâu, rồi sẽ phải xin xỏ gã thôi.

Nhưng điều bất ngờ là về sau Mục Tinh Dã được bà ngoại cho một khoản tiền, gom xong trước phần lớn chỗ đang nợ, rồi còn tận dụng lợi thế từng học pha chế và polo để tìm được công việc bartender và huấn luyện viên ổn định, 5 năm vừa rồi còn lục tục trả được những hơn 80 vạn.

Hàng tháng Mục Tinh Dã đều chuyển tiền cho gã, lúc thì số lẻ lúc thì số chẵn.

Cứ kiên trì thế suốt 5 năm, không chịu cầu xin gã.

Còn 1 năm nữa là hợp đồng của hai người đáo hạn. Với thủ đoạn của Vạn Khoảnh thì chả cần tốn sức nghĩ ngợi gã cũng có cách bắt Mục Tinh Dã thỏa hiệp trong năm cuối này, cùng lắm thì dùng biện pháp mạnh, nên ban đầu gã chẳng vội.

Nhưng Ngôn Hòa lại về nước.

Việc Ngôn Hòa trở về đã đập vỡ sự thăng bằng tế nhị quái gở giữa gã và Mục Tinh Dã. Gã không vội nhưng Mục Tinh Dã thì có. Vội trả tiền, vội bỏ đi.

Làm gì có cái chuyện hời thế!

Mục Tinh Dã ở lại bệnh viện thêm hai hôm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!