Ánh đèn với bóng người đan chồng trước mắt, âm thanh nhốn nháo lúc xa lúc gần lao xao bên tai, chứng ù tai lẫn tâm trí mịt mờ khiến cậu không phân biệt được phương hướng, cậu cảm giác cả người mình nóng bừng lên, xong đau nhói, chỉ muốn chết luôn tại chỗ cho rồi.
Nhưng vừa nãy không biết là ai cho cậu uống nước, giúp cậu tỉnh táo được giây lát ngắn ngủi, tranh thủ thoi thóp lảo đảo bỏ chạy ra ngoài, cũng không nhớ phải đi đâu, chỉ nhớ là phải đi tìm một người.
Xong rồi cậu đâm phải một người thật.
Ý thức sau cuối của cậu là người bị cậu va vào ấy bước đến cạnh cậu, cúi xuống nhìn cậu bằng gương mặt đầy lo âu. Người này có đôi mắt rất tròn, rất sáng, long lanh ngập nước.
Chờ lúc tỉnh lại mở mắt ra thì cậu đã nằm trong bệnh viện.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, cậu thử nhúc nhích ngón tay, khát kinh khủng khiếp. Một lát sau có y tá bước vào, thấy cậu đã tỉnh bèn ấn chuông.
Thêm mấy bác sĩ nữa ghé sang kiểm tra một lượt cho cậu rồi thoắt cái lại đi. Y tá nán lại thì đút nước cho cậu, hỏi han cậu thấy thế nào, có khó chịu không, nói lắt nhắt mấy câu xong trông Mục Tinh Dã mới tỉnh táo hơn chút.
"Em bị sao thế ạ? Sao lại ở đây?"
"Cậu dị ứng cồn, còn dung nạp thêm một lượng thuốc lớn, rồi vết thương ở cạnh hông cũng nghiêm trọng nữa." Y tá hỗ trợ cậu trở mình, thử đỡ cậu ngồi dậy,
"Như thế rồi không vào bệnh viện thì đi đâu?"
Y tá khá có kinh nghiệm xử lý các bệnh nhân không có người nhà đi theo dạng này, bảo cậu:
"Đã rửa dạ dày, khâu vết thương, theo dõi thêm hai ba hôm là xuất viện được. Cậu có muốn thông báo cho người nhà không?"
"Em... không có người nhà ạ, một mình em là được." Mục Tinh Dã trả lời theo phản xạ.
Đầu óc cậu vẫn đang từ từ tiêu hóa dở những lời y tá nói, kí ức tối hôm ấy chầm chậm quay về, tự dưng cậu nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi:
"Hôm nay ngày bao nhiêu rồi ạ?"
3 tiếng sau khi tỉnh dậy, Mục Tinh Dã lại nhìn thấy thanh niên kia ở phòng bệnh.
Thanh niên bị cậu đâm phải lúc lao ra ngoài, đôi mắt rất tròn rất sáng, nhìn người khác cứ thấp thoáng vẻ thương xót.
Thanh niên bước vào ngồi xuống cạnh giường cậu, cười với cậu rất dịu dàng:
"Chào cậu, tôi tên là Khương Tiểu Khê. Tôi đưa cậu đến bệnh viện đó, cậu có cần tôi hỗ trợ liên hệ với người nhà không?"
Mục Tinh Dã lắc đầu, nói chỉ cần lấy điện thoại của mình thôi.
Khương Tiểu Khê đưa điện thoại cho cậu:
"Lúc ấy cuống quá, điện thoại cậu rơi ở trong phòng, về sau quản lý câu lạc bộ đưa cho tôi, người ta tưởng tôi với cậu quen nhau."
Mục Tinh Dã nói Cảm ơn, sốt sắng cầm lấy điện thoại thử gõ hai cái, nhưng điện thoại đã tắt máy. Khương Tiểu Khê thấy cậu nôn nóng rối bời hết lên, phải lấy cái sạc ra cắm hộ cậu.
Bật được điện thoại xong Mục Tinh Dã mò mẫm lục lọi một hồi, không có tin báo cuộc gọi, cũng không có bất cứ tin nhắn nào. Trang trò chuyện của cậu với Ngôn Hòa vẫn đang cắt ngang ở bức ảnh bầu trời đêm cậu gửi, với cả câu Mai là được về rồi.
Ngoài đó ra chẳng còn gì khác nữa.
Hóa ra 2 hôm nay cậu hôn mê trong bệnh viện, thật sự chẳng có ai bận tâm, cũng chẳng có ai đi tìm cậu hết.
Cậu có sao không?
Khương Tiểu Khê nhìn Mục Tinh Dã với vẻ lo âu. Chỉ chưa đến một phút mà sự gấp gáp của cậu đã biến thành hụt hẫng.
Không sao đâu ạ, Mục Tinh Dã cười khổ một tiếng,
"chỉ là muốn báo tin bình an cho người ta, nhưng xong phát hiện ra chẳng ai bận tâm mình có bình an hay không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!