Mưa là chuyện rất bình thường.
Song cơn mưa dầm gió rét thế này lại khá hiếm gặp ở Thủ phủ giữa tháng 12, lạnh nữa cũng chỉ tầm mười mấy độ thôi chứ chẳng giống hôm nay, dường như nó đang đổ cho hợp tình hợp cảnh.
Ngôn Hòa đứng ở hàng đầu đám đông, chiếc ô đen mở xòe che mất đôi mắt, chỉ còn đoạn mũi thẳng tắp cùng đôi môi đường nét lạnh lùng lộ ra dưới tán ô.
Anh nhìn đăm đăm vào bức ảnh bà nội trên bia mộ, nội tâm chưa tới nỗi buồn bã. Bà nội tuổi đã cao, ra đi nhẹ nhàng không bệnh tật đau đớn, giây phút hấp hối người nhà cũng không báo cho anh, mãi tới khi bà đã từ trần anh mới thu dọn sơ qua, vội vàng bước lên máy bay về nước.
Vừa khéo kịp dự tang lễ ngày hôm nay.
Cúi người, dâng hoa, mặc niệm, thực hiện xong loạt động tác theo trình tự thì cả người đã rét căm.
Nghĩa trang nằm trên sườn núi, ở Thủ phủ các gia đình không giàu thì cũng phải sang mới có tư cách được mai táng tại đây sau khi chết, nguyên nhân đơn giản thôi, phần mộ ở đây đắt đỏ.
Mọi người đều mua nguyên khu, bên này là khu vực mồ mả của nhà họ Ngôn.
Nằm ngay sát cạnh nhà họ Ngôn là khu của nhà họ Mục.
Khi đi theo bậc thang đá Đại Lý trơn trượt xuống núi, khóe mắt Ngôn Hòa liếc qua khoảnh đất có phần hoang vu của nhà họ Mục, bước chân không hề dừng lại.
Anh đã bay suốt cả đêm, kịp thay đúng mỗi bộ vest đen xong là phải chạy ngay tới nghĩa trang, hiện giờ huyệt thái dương cứ nặng nề, người ngợm ướt đẫm rét cóng, chỉ thấy mệt mỏi.
Lòng cũng chỉ toàn lạnh lẽo, chẳng còn ý nghĩ nào khác nữa.
Trước khi lên xe, Ngôn Hòa ngước mắt bắt gặp một người đang đứng đằng xa.
Cũng mặc bộ quần áo đen tuyền, khoanh hai tay bấu chặt vào nhau, giậm chân nhè nhẹ tại chỗ chắc là vì lạnh quá, từ xa tít mù tắp mà vẫn cảm nhận được tần suất run rẩy lập cập của cậu ta.
Không thể trách sao Ngôn Hòa nhìn thấy.
Giữa nguyên đám đông người đen sì sì thì chiếc ô trong suốt cậu đang cầm che trên đầu thực sự quá gai mắt – vẫn hệt như xưa, quen chăm chút biến tấu mấy tiểu tiết nho nhỏ này nhằm thu hút sự chú ý của người khác.
Tầm mắt Ngôn Hòa liếc ngang rồi vút đi, không khựng lại dù chỉ một giây, anh tự đóng ô lại rồi mở cửa ngồi vào xe.
Trong kính chiếu hậu, người kia chạy mấy bước đằng sau như muốn đuổi theo xe. Do đang đeo khẩu trang nên không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cậu, song sự sốt sắng nơi đôi mắt vẫn thoáng lập lòe.
Chỉ nửa phút ngắn ngủi thôi đoàn xe đã nối nhau rời khỏi nghĩa trang, khuất bóng dần qua màn mưa dồn dập buốt giá.
Tán ô trong suốt bị vứt lại xa tít phía sau.
Tầm mắt Ngôn Thành nhìn từ kính chiếu hậu sang tới gương mặt Ngôn Hòa, thấy Ngôn Hòa gần như không có vẻ xao động khác thường gì.
Nhưng anh ta hiểu Ngôn Hòa, chắc là không ai ở nhà họ Ngôn hiểu rõ cậu em họ này bằng anh ta nữa.
Ngôn Thành cân nhắc lời lẽ, rồi lên tiếng với giọng tán gẫu lơ đãng:
"Mấy năm nay thằng bé sống khá là khổ, thấy đồn đãi cũng không được hay lắm."
Ngôn Hòa Ừm một tiếng nhạt thếch, ra hiệu là có đang nghe.
"Chắc thằng bé hỏi thăm được là hôm nay chú về, lại còn tìm đến tận đây." Ngôn Thành không để bụng, duỗi tay sang vỗ vai ngôn Hòa.
Lớp vải bộ vest ngấm nước mưa ướt đẫm băng giá, toát ra bầu không khí u ám lạnh lùng đặc quánh, hòa vào làm một với chủ nhân đang mặc nó.
"Về rồi thì cứ tích cực lên thôi, đừng để vướng bận những chuyện ngày xưa." Ngôn Thành không tiện nói nhiều, một số việc chỉ có thể dừng ở giới hạn nhất định,
"Sớm muộn cũng phải bắt đầu cuộc sống mới mà."
Ngôn Hòa chăm chú lắng nghe, vẫn chỉ Ừm nhẹ tênh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!