Chương 56: Về phòng nhé, tiện đường

"Một người con trai như thế nào mà khiến chị ấn tượng sâu sắc vậy?" Mọi người đều tò mò.

"Là một anh chàng rất trẻ con, kiểu như mấy đứa nhỏ mẫu giáo, thích ai là cố tình giật tóc người ta ấy." Vân Thiển Nguyệt cười.

"Nghe nói con gái đều thích mấy anh chàng 'bad boy' một chút." Tống Hành hào hứng.

Anh ta đã đọc không ít tiểu thuyết về nữ chính xinh đẹp và nam chính cá tính.

Cảnh Vọng Thư nghe xong thì trầm ngâm: Con gái đều thích mấy anh chàng hư hỏng sao?

Vịt Bay Lạc Bầy

Trần Độ và Lộ Giai Phối lén liếc nhìn biểu cảm của Cảnh Vọng Thư, còn Từ Thanh Uyển thì đã chán việc giẫm chân Tống Hành rồi.

Chân cô đau, đầu cũng đau.

Vân Thiển Nguyệt mỉm cười: "Có lần tôi đang ngồi trong thư viện với bạn, bạn đi vệ sinh, anh ta liền ngồi xuống chỗ cạnh tôi. Rồi đưa cho tôi một cái bánh quy nhân kem, tôi tưởng bạn mình đưa nên ăn luôn."

"Cái bánh đó có vấn đề?" Từ Thanh Uyển lo lắng.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu: "Anh ta thấy tôi cắn một miếng liền cười lớn nói bên trong là kem đánh răng."

"Tôi bình thản nhổ bánh ra, nói: 'Tôi biết mà.'"

"Anh ta sững lại, hỏi: 'Biết sao còn ăn?'"

"Lúc đó tôi đã cười như thế này." Vân Thiển Nguyệt nở một nụ cười ngọt ngào nhìn mọi người.

Nhưng mọi người nhìn thấy nụ cười ấy đều rùng mình: Tiểu Vân tỷ mà họ biết không phải kiểu người chịu đựng vô điều kiện.

Trừ khi cô thực sự thích người đó!

Nhưng, tiểu Vân tỷ có thích không?

Nếu thích thì kể lại ký ức này đáng lẽ phải e thẹn, chứ không phải kiểu...

Quả nhiên, Vân Thiển Nguyệt tiếp tục: "Tôi nói: 'Bởi vì cái bánh này là anh đưa cho tôi mà.' Lúc đó mặt anh ta hơi đỏ lên."

Trước khi mọi người kịp tưởng tượng câu chuyện bad boy bị tiên nữ thu hút rồi cải tà quy chính, Vân Thiển Nguyệt nói tiếp: "Ừm, tôi đấm."

Bốn vị khách mời khác bị cú twist này choáng váng, mặt mày đờ đẫn.

Xe rẽ quá nhanh, họ bị lật nhào...

Chỉ có Cảnh Vọng Thư cúi đầu, nhịn không được bật cười, tiếng cười ngày càng lớn, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Về sau thì sao?"

"Tôi chìm đắm trong học tập, không rảnh tâm tư tình cảm, làm sao biết về sau?"

Vân Thiển Nguyệt đảo mắt.

Tống Hành há hốc mồm, tiểu Vân tỷ lại là tiên nữ kiểu này sao?

Nhưng anh lại cảm thấy không đúng.

Cảnh Vọng Thư là đạo diễn của anh, cũng là tiền bối, càng là thần tượng.

Khi nào nam thần của anh lại nhiệt tình, lại tò mò thế này?

Rồi anh lại cảm thấy có gì đó không ổn, nam thần có phải quá tỉ mỉ không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!