Vân Thiển Nguyệt nhìn Tống Hành với vẻ mặt "tôi là ai, tôi đang ở đâu
"mà không nhịn được cười. Tống Hành lại quay sang nhìn Lộ Giai Phối:"Chị Lộ, chị…"
Lộ Giai Phối ôm bụng cười không ngớt: "Haha, không chịu nổi nữa rồi! Tôi còn có một nhiệm vụ ẩn, nếu bị kích hoạt thì tôi sẽ biến thành xác sống đuổi g.i.ế. c cậu. Haha!"
"Vì sao tôi lại thảm thế này chứ? Tô đại đại ơi…" Tống Hành vốn là kiểu người hướng nội, hơi nhút nhát, nhưng dạo này tiếp xúc nhiều với Trần Độ nên càng lúc càng lệch lạc.
Trần Độ kéo Tống Hành, đẩy tay cậu ra rồi bảo cậu ôm ngực: "Nào, ảnh đế Trần Độ hướng dẫn diễn xuất trực tiếp! Cậu làm giọng bi thương hơn, rồi hét lên với Tô đại đại:
"Tô đại đại! Tại sao người bị tổn thương luôn là em?"
"
Sau khi diễn xong, Trần Độ quay sang hỏi Cảnh Vọng Thư: "Cảnh ca, như này được chưa?"
Cảnh Vọng Thư thản nhiên đáp: "Làm quá."
"Á! Cảnh ca, anh không thể thế được!" Trần Độ hét lên đầy kịch tính, rồi bắt chước giọng dịch cổ điển:
"A! Tiểu Vân tỷ thân yêu của tôi, một lần nữa tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi. Ôi Thượng Đế…"
Nói đến đây thì kẹt lời, anh ta quay sang Vân Thiển Nguyệt với ánh mắt cầu cứu: "Tiểu Vân tỷ…"
Vân Thiển Nguyệt lập tức ngồi thẳng, phối hợp cực kỳ ăn ý:
"A! Con bọ rùa đáng c.h.ế. t kia! Ngươi lại dám yêu cầu ta như vậy? Ôi trời ơi, ta đã tạo nghiệp gì thế này! Ta phải nói với Cảnh tiên sinh thân yêu của ta, để anh ấy dùng gạch đập nát đầu ngươi!"
Trần Độ lập tức đỡ lời:
"Ồ không! Xin hãy dừng tay! Đừng làm vậy! Đây chỉ là một trò đùa không đúng lúc thôi mà. Vì Thượng Đế, hãy tha thứ cho tôi! Nếu không, tôi thề sẽ biến thành con rùa già ngốc nghếch nhất trong vườn!"
Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc đáp: "Thượng Đế sẽ trừng phạt ngươi! Hãy xem ngươi đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đi! Là ma quỷ nào mê hoặc tâm trí ngươi vậy!"
"A, đồ chuột túi kia!"
"Ối! Nếu ngươi còn nói với ta như thế, ta sẽ dùng đôi giày cao gót 12cm đá thẳng vào lỗ mũi ngươi! Ta thề đấy!"
"Tôi…" Trần Độ lùi lại một bước, ôm n.g.ự. c ngã xuống: "Tôi c.h.ế. t không nhắm mắt…
"Bình luận trên màn hình: [Ai có thể nói cho tôi biết Vân Thiển Nguyệt và Trần Độ đang làm gì không? ] [Nhìn Tống Hành và Từ Thanh Uyển kìa, mặt cũng đơ ra luôn. ] [Lộ Giai Phối cười đến ngu người rồi. ] [Nam thần mà cũng đang cười kìa! ] [Họ bị khùng rồi à? ] [Khoảng cách thế hệ đấy mà! ] [Cười c.h.ế. t mất! Hồi nhỏ coi mấy chương trình nước ngoài đúng là kiểu lồng tiếng như này luôn! ] [Cái kiểu lồng tiếng cổ điển này, cười muốn xỉu. ] Vịt Bay Lạc Bầy Lộ Giai Phối cười đến nỗi vỗ bàn:"Hai người định cười c.h.ế. t tôi rồi thừa kế tài khoản thanh toán hậu trả của tôi đúng không?!"
Tống Hành và Từ Thanh Uyển yếu ớt giơ tay: "Xin lỗi, bọn em cười ngay hay làm theo trình tự?"
"Tụi mình nên cười đoạn nào nhỉ?" Từ Thanh Uyển ngơ ngác hỏi, rồi nói tiếp: "Cười luôn đi."
Nói xong hai người bắt đầu: "Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha…
"Cười rất… có nhịp, rõ ràng là giả trân. Trần Độ vỗ vai Tống Hành:"Anh bạn à, cậu không được rồi. Cười kiểu này, diễn xuất thế này thì làm sao Tô đại đại cho cậu cơ hội được?
"Cảnh Vọng Thư thì chán đến mức cứ lật đi lật lại mấy tờ giấy trong tay, đặt xuống rồi lại nhặt lên. Họ chẳng phải đang hồi tưởng lại vụ án à? Giải mật xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trần Độ nói:"Các cậu không hiểu đâu, bởi vì mấy câu đó là bản dịch thẳng. Hồi xưa mấy phim nước ngoài được đưa vào chiếu đều dịch kiểu đó hết.
"Nói xong, anh với Vân Thiển Nguyệt lại diễn lại bằng tiếng Anh. Lúc này, Từ Thanh Uyển và Tống Hành dường như cuối cùng cũng hiểu được điểm hài, vừa vỗ tay vừa cười vui vẻ hơn hẳn. Tô Phương nhìn họ mà mặt không cảm xúc, nhưng cũng bị họ chọc cho cười nghiêng ngả, cười xong mới cố nghiêm mặt:"Tôi có một kịch bản sát nhân tâm linh đầy đủ các yếu tố cẩu huyết thế này, vậy mà bị các người biến thành hài kịch tâm linh luôn rồi."
"Vừa dọa người vừa buồn cười, quả nhiên là Tô đại đại!
"Trần Độ khen lấy khen để. Tô Phương cạn lời:"Mau tiếp tục hồi tưởng lại vụ án đi, không thì khán giả mất ngủ mất!"
Bình luận trên màn hình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!