Vân Thiển Nguyệt suýt nữa bị cái kiểu vô lại của Cảnh Vọng Thư chọc cười đến tức giận.
"Chúng ta đang cãi nhau mà, anh đừng có cười cợt với tôi như thế."
Nghe xong, Cảnh Vọng Thư lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể chịu nổi.
"Hình tượng băng sơn? Lạnh lùng? Hờ hững? Cao ngạo khó với? Fan của anh mà thấy anh thế này có bị vỡ mộng không đấy?"
Hạ Ngữ Nhu giơ tay chọc vào vai anh.
"Đàn ông khi đứng trước người con gái mình thích thì đều tự nhiên trở thành chuyên gia cả. Trước mặt người khác, anh vẫn là những từ đó. Nhưng trước mặt em, anh là nước – em thích thế nào, anh liền trở thành thế ấy."
Vịt Bay Lạc Bầy
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy câu tỏ tình đột ngột này nặng nề quá: "Anh không cần phải ép bản thân thế đâu."
Cảnh Vọng Thư lại mỉm cười: "Chiều chuộng người con gái mình yêu sao có thể gọi là ép buộc? Với anh, đó là điều ngọt ngào nhất."
Người quay phim suýt nữa kích động nhảy dựng lên – trời ơi, mấy câu này mà anh ta lại được nghe miễn phí, quay được miễn phí sao?
Hơn nữa, anh ta cũng nhận ra rồi, Cảnh Vọng Thư chưa từng có ý định giấu mối quan hệ với Vân Thiển Nguyệt.
Anh muốn công khai, phô bày tình cảm một cách quang minh chính đại – và càng lúc càng không thể chờ đợi được.
Vân Thiển Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thì lại có một ông lão tới mua rau.
Ông cụ đeo một cái radio nhỏ bên hông, không có điện thoại thông minh, cũng không xem livestream.
Dù đã nghe họ hàng nói ở đây có đoàn làm chương trình đang quay, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy "minh tinh
"là một điều gì đó xa vời, chẳng mấy bận tâm. Ông đến quầy của Cảnh Vọng Thư đơn giản vì… anh đẹp trai, còn Vân Thiển Nguyệt thì xinh đẹp. Là một ông lão có lương hưu, vợ hiền con thảo, tuy không giỏi mua sắm, nhưng con mắt thẩm mỹ thì vẫn rất tinh tường. Thấy một cặp đôi trai xinh gái đẹp bán rau ở đây, ông không nhịn được muốn lại gần bắt chuyện."Cậu trai trẻ này trông phong độ lắm, kết hôn được mấy năm rồi?"
Cảnh Vọng Thư cười đáp: "Cũng chưa lâu đâu ạ. Ông muốn mua gì ạ?"
"Cậu cứ chọn đại cho tôi một ít đi." Ông lão vừa nói vừa đánh giá Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư, rồi hỏi tiếp: "Bán rau vất vả lắm, hai đứa trẻ thông minh như thế này, sao lại chịu khổ vậy?"
Vân Thiển Nguyệt nhận tiền, cũng phụ họa: "Ông ơi, nghề nào cũng có người giỏi, bán rau mà tụi cháu làm tốt cũng được mà."
Ông lão lại lắc đầu: "Hai đứa trông thế này thì nên làm minh tinh mới đúng. Tôi nghe nói có đoàn phim quay chương trình ở khu này, hai đứa đi thử xem, chắc chắn nhẹ nhàng hơn bán rau."
Cảnh Vọng Thư chọn một ít đậu đũa, khoai tây và rau xanh, cười nói:
"Ông cầm kỹ nhé. Miếng cơm manh áo mà, nghề nào cũng đáng quý. Làm diễn viên cũng chẳng dễ đâu ạ."
Ông cụ gật gù: "Ờ, giờ làm gì cũng vất vả. Con trai tôi cũng bận tối ngày, kiếm được đồng tiền khổ cực, chắc còn không bằng hai đứa bán rau.
"Nói rồi, ông xách rau và tiền lẻ Vân Thiển Nguyệt trả lại, vui vẻ rời đi. Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư nhìn nhau, cùng cười khẽ:"Chợ thật sự là một nơi phản chiếu muôn mặt cuộc đời."
Một bà cô ở sạp bên cạnh thấy hai người thì lên tiếng:
"Hai người chắc là người của chương trình nhỉ? Cậu trai đẹp, cô gái cũng xinh nữa.
"Vì chợ đông, nên chương trình dùng camera ẩn, người không xem tivi thì thật sự không biết. Bà cô lại nhìn Cảnh Vọng Thư:"Cậu giống hệt một ngôi sao – cái người chuyên đóng vai tổng tài bá đạo ấy."
Cảnh Vọng Thư tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng vẫn bắt chuyện được: "Vậy chắc là khí chất của tôi hợp vai rồi."
"Ha ha ha, đúng thế. Hai người đứng ở sạp rau này thôi mà làm rau trông đắt đỏ đến mức không dám mua nữa rồi."
Mọi người đều bật cười vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!