Chương 36: Không được giận mà không thèm nói chuyện với anh đâu nhé

Cuối cùng, Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt bốc trúng nhiệm vụ trải nghiệm cuộc sống dân sinh ở chợ.

Nhìn tờ giấy trong tay, Vân Thiển Nguyệt có chút phiền muộn, nhưng vì hôm qua Lộ Giai Phối đã phàn nàn, nên hai người vẫn chuẩn bị từ trước.

"Trước tiên phải đi đổi ít tiền lẻ đã."

Vân Thiển Nguyệt vừa lẩm bẩm, "Rồi còn phải học dùng cân điện tử nữa."

"Cân điện tử anh biết dùng, mình cùng nhau đi đổi tiền lẻ nhé.

"Cảnh Vọng Thư nói. Vân Thiển Nguyệt trừng mắt:"Anh đi chợ báo danh trước đi, anh tưởng tôi là cô ngốc không biết tự lo cho bản thân à?"

Cảnh Vọng Thư lắc đầu.

"Năm năm qua tôi đều sống một mình, tôi không còn là cô tiểu thư yếu đuối như trước nữa rồi."

Nói rồi, cô sải bước đi về phía ngân hàng dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, nhưng Cảnh Vọng Thư vẫn theo sát phía sau.

"Tôi nói nè…

"Vân Thiển Nguyệt còn định giải thích để Cảnh Vọng Thư tin mình. Nhưng Cảnh Vọng Thư lại lắc đầu:"Từ nhỏ em đã bướng bỉnh, việc gì đã quyết thì dù có khó mấy cũng làm bằng được, em không yếu đuối."

"Nhưng, anh vẫn không yên tâm khi để em đi một mình."

Vân Thiển Nguyệt còn định nói gì đó, nhưng Cảnh Vọng Thư đã nắm tay cô kéo đi:

"Đi thôi, cùng nhau. Đây là show hẹn hò, em tưởng là chương trình trải nghiệm nghề nghiệp à?

"Vân Thiển Nguyệt không rút tay ra được, đành trừng mắt nhìn anh một cái. Vịt Bay Lạc Bầy"Anh sẽ không buông tay em nữa đâu." Cảnh Vọng Thư thấp giọng nói.

"Anh biết em làm được, nhưng anh vẫn thấy xót em."

Nói rồi, anh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng chẳng quan tâm phản ứng của cô, đi đổi tiền lẻ rồi còn mua thêm mấy món ăn vặt, sợ cô giữa đường sẽ đói bụng.

"Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi nhiều, đừng cố quá. Nếu em vi phạm điều khoản…"

"Anh trả tiền vi phạm giúp tôi à?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

"Không cần em trả, show nhà mình mà…

"Cảnh Vọng Thư nín cười. Thật là… Vân Thiển Nguyệt cũng không nhịn được mà cười — sao cô lại quên mất người trước mắt, không còn là chàng trai trầm tĩnh ngày xưa, nhưng lại luôn sẵn sàng giúp cô bất cứ điều gì, chưa từng từ chối cô lần nào."Cảm giác như anh chẳng thay đổi gì, mà cũng như đã thay đổi hoàn toàn." Vân Thiển Nguyệt khẽ lẩm bẩm.

"Anh đã thay đổi, thay đổi để có thể cho em chỗ dựa vững chắc hơn, nhưng anh vẫn là anh — người chỉ yêu một mình Vân Thiển Nguyệt."

Vân Thiển Nguyệt bật cười: "Sáng nay chắc anh không ăn bánh trứng xúc xích đâu nhỉ, mà là quẩy chiên? Miệng dẻo quá."

"Anh nói dẻo quá à?"

Cảnh Vọng Thư cụp mắt.

"Không hẳn…

"— có vài lời, vài hành động, có dẻo mấy cũng chẳng sao, vì… còn phải xem gương mặt người nói thế nào. Mà nhan sắc của Cảnh Vọng Thư thì… đúng là chẳng liên quan gì đến"dẻo" hay "ngấy

"cả. Hai người nắm tay nhau đi đến chợ. Quầy của họ đã có nhân viên lo chuẩn bị sẵn sàng. Họ thay đồng phục của tổ chương trình rồi đứng vào quầy. Xung quanh, các tiểu thương đều ra sức rao hàng, ai nấy đều quảng cáo đồ của mình là tươi nhất, ngon nhất. Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt nhìn nhau ngơ ngác, rồi liếc nhau một cái."Hay anh làm phần rao hàng đi?

"Vân Thiển Nguyệt hỏi. Cảnh Vọng Thư nhìn những người ở quầy bên đang gân cổ hét, cũng có chút chùn bước. Anh là ảnh đế, còn là tổng tài nữa… mà nếu thực sự đứng đó hét rao hàng thì đúng là khó mà ngẩng mặt lên nổi."Em đợi ở đây nhé, anh đi một lát rồi quay lại ngay.

"Nói xong anh chạy đi. Lúc quay lại, trong tay đã cầm một cái loa cầm tay, vừa bật lên là giọng anh vang lên:"Bán rau bán rau, rau tươi tuyệt đối, ăn vào đảm bảo mát rượi, mua không lỗ, không bị lừa! Mua một bó rau tặng một củ hành, mua một cân cà tím tặng hai cọng ngò!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!