Chương 30: Bá Chủ Nông Trại

Vừa nghe câu nói đó của Cảnh Vọng Thư, lúc đầu Vân Thiển Nguyệt còn chưa kịp phản ứng.

Đến khi thấy anh đeo khẩu trang lên, ánh mắt tràn đầy ý cười mà không thể giấu được, cô mới chợt nhận ra — mình bị gài rồi!

A a a!

Tại sao lại là ghế lười?

Tại sao lại phải đợi chồng tan làm?

Chồng cô còn chưa chắc là…

Được rồi, đúng là chưa chắc đã là Cảnh Vọng Thư.

Chồng cô chỉ có hai khả năng: hoặc là Cảnh Vọng Thư, hoặc là… không có ai cả.

Thế nên mấy cái "flag

"tốt nhất là đừng dựng lên, dựng rồi lại phải gỡ thì phiền lắm. Đúng lúc đó, một nhiếp ảnh gia cầm theo một quả cam đi tới:"Cô Vân, đây là quả cam ảnh đế Cảnh nhờ tôi tìm cho cô. Cô cầm đi, hương vị tươi mát, giúp dễ chịu dạ dày. Có phải lúc tới đây xe tham quan chạy nhanh quá nên bị say xe không?"

Vân Thiển Nguyệt nhận lấy quả cam, lễ phép cảm ơn:

"Đúng vậy, thời tiết nóng quá, dễ bị say xe.

"Vừa nói, cô vừa ngồi xuống, cảm nhận sự quan tâm của Cảnh Vọng Thư, hít lấy hương cam mát lành, quả nhiên cảm giác buồn nôn cũng đỡ hơn hẳn. Trong khi đó, Cảnh Vọng Thư tiến vào"biệt thự xa hoa" của chuồng gà, liền bị một con gà bay thẳng vào mặt. Anh nhanh nhẹn né được.

Bên trong chuồng có ba tầng.

Với chiều cao của Cảnh Vọng Thư, việc cúi người tìm trứng ở tầng thấp khá bất tiện, nên anh ưu tiên chọn tầng ba của chuồng.

Kết quả là tầng ba còn rất nhiều gà mái.

Vừa thấy anh, một con liền bay lên, kéo theo cả đàn gà mái kêu quác quác rồi loạn xạ trên không trung.

Chỉ trong chốc lát, bụi bặm, mùi hôi và lông gà nhỏ li ti hòa quyện trong không khí.

Ngay cả gương mặt luôn trấn tĩnh trước mọi sóng gió của Cảnh Vọng Thư cũng thoáng ngây ra.

Đây chính là… sức mạnh của gà mái?

Thế nhưng anh vẫn không để mắt d.a. o động, mục tiêu rõ ràng, dọn sạch trứng trên đống rơm một cách nhanh gọn chuẩn xác.

Vân Thiển Nguyệt chờ mãi cuối cùng cũng thấy Cảnh Vọng Thư bước ra, thở hổn hển, toàn thân phủ đầy bụi, trông cực kỳ thê thảm.

Trên mũ còn cắm một chiếc lông gà dài ngoằng.

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, sau đó ôm bụng cười khúc khích.

Hiếm lắm mới thấy Cảnh Vọng Thư trông "đời thường" như vậy.

"Đồ không có lương tâm, em còn cười được.

"Cảnh Vọng Thư thấy cô cười cũng không nhịn được, ngồi xuống cười theo. Cười một lúc, Vân Thiển Nguyệt mới bước tới, giúp anh lấy chiếc lông gà trên mũ xuống, còn tiện tay phủi bụi trên người anh."Em không cười anh đâu, thật đấy."

Cô vừa nói lại không nhịn được cười tiếp.

"Không cười anh, thế em cười cái gì?" Cảnh Vọng Thư trêu.

"Em cười là nhà mình thiếu cái chổi lông gà, hay là gom luôn lông mấy con gà ở đây làm một cái nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!