Cảnh Vọng Thư lại căng thẳng hỏi vì sao gần đây khẩu vị của Vân Thiển Nguyệt lại kém, những món trước kia thích ăn giờ cũng không muốn đụng tới.
"Giai đoạn đầu thai kỳ, một số người sẽ bị ảnh hưởng bởi thay đổi nội tiết, người vốn thích ăn thịt có thể không nuốt nổi, người thích ăn rau lại thèm đồ dầu mỡ – đó là chuyện bình thường."
Cảnh Vọng Thư lập tức lấy giấy bút ra ghi chép cẩn thận.
"Thông thường từ tuần 5 đến 17 sẽ có triệu chứng nghén, sau đó sẽ dần dần ổn định hơn."
Cảnh Vọng Thư liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt: "Có chữa được không?"
Vân Thiển Nguyệt mặt đỏ ửng: "Bác sĩ, em không nghén nặng lắm đâu, hôm đó em ăn lạnh quá, dạ dày bị kích thích thôi.
"Lúc đến đảo cô chưa ăn gì, lại uống nước lạnh, còn say sóng, nên mới buồn nôn. Nhưng chỉ cần ăn chút gì đó là đỡ liền, không nghiêm trọng. Bác sĩ gật đầu:"Ăn nhiều trái cây, bổ sung vitamin nhé."
Cảnh Vọng Thư ghi mấy trang liền. May là bệnh viện không đông, chứ không chắc đã bị người ta mắng vì chiếm chỗ quá lâu.
Vì Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt đến bệnh viện nên tách khỏi đoàn, làm cho tiết mục lần này có vẻ giống một show hẹn hò chính tông hơn.
Trần Độ vung tay chi hẳn một đồng vàng mua một cái diều, rồi dắt Lộ Giai Phối ra bãi biển thả diều.
Từ Thanh Uyển và Tống Hành thì đi picnic ở bãi biển.
Từng cặp từng cặp, cuối cùng cũng có chút không khí lãng mạn.
Còn Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt, sau khi ra khỏi bệnh viện, thì thấy các quay phim đang ngồi chờ bên ngoài, có vẻ hơi buồn chán.
Ba máy quay mỗi người, vừa thấy họ bước ra liền bật camera.
"Chỉ là dạ dày không tốt thôi, uống thuốc là ổn rồi." Vân Thiển Nguyệt giải thích.
"Làm phiền mọi người rồi.
"Cảnh Vọng Thư bổ sung. Các quay phim kinh ngạc – trời ơi, Cảnh Vọng Thư lại thân thiện như vậy sao? Vân Thiển Nguyệt khẽ thì thầm:"Giờ chắc mình cũng nên vào nhịp chương trình nhỉ?"
Kiểu nắm tay, hay bữa tối dưới ánh nến, nâng ly rượu vang đỏ, ánh đèn mờ ảo đủ sắc màu…
"Bác sĩ bảo em nghỉ ngơi nhiều mà, yên tâm, có anh đây.
"Mấy quay phim đứng gần nhưng hai người nói chuyện rất khẽ, họ chẳng nghe được gì cả. Muốn tiến lại gần, lại bị Cảnh Vọng Thư lườm cho phải lùi. Tưởng hai người sẽ có một hành trình lãng mạn, vì họ là cặp đôi thật sự mà. Ai ngờ… máy quay lại theo họ đến… chợ. Chợ? Vân Thiển Nguyệt cũng ngơ ngác:"Sao mình đến đây?"
"Em phải bổ sung dinh dưỡng.
"Cảnh Vọng Thư vừa xách đồ vừa nắm tay cô. Vì Vân Thiển Nguyệt không muốn lộ mặt, nên chỉ kéo tay áo anh. Họ mua đậu hũ, thịt, gan heo, cánh gà, chanh, trứng gà, đường. Dù cherry đắt nhất, cũng mua hẳn 5 đồng vàng, rồi qua trung tâm thương mại mua khuôn bánh. Sau đó đến khu hải sản, để Vân Thiển Nguyệt đứng gần quay phim, còn anh đi chọn cá."Nhờ mọi người trông chừng Tiểu Vân một lát nhé."
Dù không lại gần, Vân Thiển Nguyệt cũng ngửi thấy mùi tanh.
"Vọng Thư, em không ăn cá!"
"Không phải để ăn, anh hầm canh cho em."
Cá chép hôm nay rất tươi, chọn hai con ngon rồi, tiền cũng gần hết, anh mới dẫn cô và hai quay phim chính bắt taxi về nhà.
"Em nghỉ chút đi, anh nấu cơm, nhanh thôi."
Những người khác vẫn còn lãng mạn bên ngoài, còn Vân Thiển Nguyệt thì thật sự hơi mệt, dựa vào gối sofa chợp mắt.
Cảnh Vọng Thư bắt đầu bật lò nướng, rửa sạch cherry, bỏ hạt, nấu với đường.
Sau đó anh đập trứng, dùng chai nước khoáng để tách lòng trắng và lòng đỏ – động tác thành thục như một đầu bếp chuyên nghiệp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!