Món ăn được mang lên đầy đủ, khẩu phần vừa vặn, bày biện trong những chiếc đĩa tinh xảo – quả thật rất hợp với phong cách của nhà hàng này.
Vừa cầm đũa chuẩn bị gắp miếng cá chép chiên xốt chua ngọt trước mặt, còn chưa kịp ăn, Vân Thiển Nguyệt đã cảm thấy dạ dày cuộn lên từng cơn.
Cô vội vàng xoay người, bước nhanh vào nhà vệ sinh và bắt đầu nôn khan dữ dội.
Buổi sáng chỉ uống một bát cháo, sớm đã tiêu hóa hết, trong dạ dày chẳng còn gì, nôn mãi chỉ ra được ít nước chua.
Cảnh Vọng Thư đứng phía sau, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, nét mặt thâm trầm, tay còn cầm sẵn một ly nước ấm.
Cảnh Vọng Thư là một diễn viên – mà còn là ảnh đế.
Trong một vài bộ phim anh từng đóng, cũng có vai làm bố, nên với phản ứng thai nghén của phụ nữ, anh không lạ gì.
Cái đầu thông minh của anh nhanh chóng tính toán lại thời gian – càng nghĩ, ánh mắt anh càng ngạc nhiên, rồi chuyển sang nhìn chằm chằm bụng dưới của Vân Thiển Nguyệt.
Chẳng lẽ là… lần đó?
Mà dính thật rồi?
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh trở nên căng thẳng, bối rối không biết làm gì cho phải.
Xa nhau năm năm, giờ mới vừa gặp lại.
Anh còn chưa kịp bù đắp quãng thời gian đã bỏ lỡ, còn chưa kịp cưng chiều lại cô công chúa nhỏ của mình cho đủ, mà giờ… lại sắp có thêm một tiểu công chúa nữa sao?
"Thanh Thanh…" – Giọng anh nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một, đưa nước cho cô súc miệng. "Anh xin lỗi…"
"Không phải như anh nghĩ đâu.
"– Vân Thiển Nguyệt mở miệng. Cô gái nhỏ bá đạo quay về, trong bụng lại còn mang theo một sinh linh? Vịt Bay Lạc Bầy Thật ra, cô cũng chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý. Nhưng đứa trẻ đến rồi – là m.á. u mủ, là người thân ruột thịt. Cảnh Vọng Thư tiến lên ôm lấy cô, tim đập dồn dập không kiểm soát. Rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô."Anh sẽ chăm sóc em… và cả con nữa. Con của chúng ta."
"Thanh Thanh, anh cũng là người thân của em, em không được bỏ rơi anh."
Cảnh Vọng Thư đổi chiến thuật, bắt đầu… chơi bài "đáng thương
". Từ lúc còn mơ hồ chưa hiểu rõ, anh đã nhanh chóng phản ứng kịp. Giờ thì chỉ còn lại phấn khích và sung sướng."Thanh Thanh, trước đây em không chịu cho anh danh phận, anh còn tự an ủi là do bản thân chưa đủ tốt… Nhưng em không thể để con chúng ta không có bố được…"
Vân Thiển Nguyệt: …
"Im miệng!" – Đúng là đánh giá thấp độ dày mặt anh rồi.
"Đang quay show đấy, giữ ý chút đi!
"Cảnh Vọng Thư lập tức gật đầu phối hợp cực kỳ ăn ý – giữa giữ thể diện và giữ vợ, chọn cái nào? Còn phải nghĩ sao? Chọn vợ! Khi trở lại bàn ăn, mọi người đều hơi lo lắng. Sau khi an ủi một lúc và xác nhận cô không sao, mới tiếp tục dùng bữa."Lúc đầu tôi cứ tưởng chương trình của mình là một show hẹn hò nghiêm túc cơ đấy…
"– Lộ Giai Phối ăn no, giọng đầy tuyệt vọng. Dù gì bữa này cũng do cô mời Trần Độ. Vân Thiển Nguyệt hơi khó hiểu:"Show hẹn hò nghiêm túc thì như nào?
"Cô từng xem các mùa trước của chương trình. Tưởng là một show vô danh, chỉ định đến để lộ mặt một chút. Toàn bộ show tràn ngập mùi kịch bản, xem mà buồn ngủ. Từ Thanh Uyển cũng bày ra vẻ mặt oán thán:"Là kiểu nhà hàng sang trọng, nhạc nền du dương, hai người mặc đẹp, uống rượu vang, nắm tay nhau tâm sự ấy…
"Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liền gật đầu tán thành – đúng là chương trình này chả nghiêm túc tẹo nào. Chưa nói đến chuyện tất cả khách mời đều ở cùng nhau từ đầu, chơi mấy trò chơi tưởng là"thả thính
", nhưng thực ra chơi tập thể. Thay vì gọi là show hẹn hò, gọi là biến hình ký chắc hợp hơn. Càng"cay đắng
"hơn là, Lộ Giai Phối với Trần Độ sắp sửa thành… huynh đệ kết nghĩa. Bên kia, đạo diễn thì đang cảm thấy đau đầu hết sức. Luật lệ công bố ra thì liên tục bị nghi ngờ. Một đạo diễn mà cứ phải lên hình hoài thì sao chấp nhận được? Từ sau sẽ mời khách mời bay đến làm MC mỗi tập. Chuyện vừa mất công vừa không được gì thế này, anh không thể để tiếp tục nữa. Nghĩ là làm, anh lập tức bàn với nhà sản xuất danh sách khách mời tiếp theo. Còn các khách mời thì sau một hồi càu nhàu, chỉ còn biết im lặng."Vừa ăn xong mà bắt vận động mạnh thì không hợp. Nhưng cứ ngồi trơ mắt nghỉ thế này, tí nữa kiểu gì đạo diễn cũng tới gọi người đi làm nhiệm vụ.
"– Lộ Giai Phối nói. Đạo diễn ở gần đó: Tôi nghe thấy hết rồi đấy… Nhưng mấy người này vẫn không có chút tự giác nào."Vậy chơi game đi, chơi game giúp tăng độ thân thiết mà." – Tống Hành đề nghị.
"Điện thoại tụi mình ngoài app "Chung một đời yêu" thì không tải được gì, cũng không có mạng." – Từ Thanh Uyển dội một gáo nước lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!