Editor: Trà Lam 249.
Hứa Thanh Lãng, nữ thi và đôi vợ chồng trung niên cùng đi ra, vợ chồng trung niên trên mặt đầy vui mừng hớn hở. rõ ràng nhờ nữ thi trợ giúp đã cướp được đầu hương trước nhất.
Mặc kệ có tác dụng hay không, tóm lại là một điềm tốt!
Dù không phải là người không mê tín nhưng đại đa số cha mẹ khi có con tham dự kỳ thi, cũng sẽ đưa bánh chưng thêm một bánh mật, ngụ ý "Cao tống" (cao trung).
Nữ thi sắc mặt không dễ nhìn, bước đi chậm rãi tụt hẳn về phía sau so với đám người đi cùng.
- Chúng ta đi ăn bữa khuya đi, món nướng nhé?
Hứa Thanh Lãng đề nghị. Tuy hắn mở quán cơm nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này sẽ không tự hành mình đi chuẩn bị đồ nướng.
Hứa nương nương làn da quý giá cực kì, sao có thể tiếp nhận khói hun lửa nướng?
Chỉ là, Hứa Thanh Lãng nói xong đề nghị này sau liền hối hận. Cái đám người này có một con cương thi và một tên quỷ sai
- người sống như đã chết! Ngẫm lại lúc cả bọn no nê thịt nướng thì hai vị này liền ngồi yên không nhúc nhích, giống như là tượng đất trong miếu đang hưởng thụ khói lửa nhân gian.
Quái dị thật! Ngẫm lại thật không có hứng ăn.
Chu Trạch nói:
- Các vị ăn đi, ta và cô ấy về trước!
- Vậy làm sao được?
Người đàn ông trung niên nói
- không sao đâu chú, chúng ta đi, để đôi vợ chồng trẻ này tự do tản bộ!.
Hứa Thanh Lãng lôi kéo vợ chồng trung niên đi.
Chu Trạch không có vội vã đón xe, cùng nữ thi bước men theo con đường nhỏ vắng người. Khí trời bắt đầu trở nên ấm áp, ban đêm cũng không quá lạnh giá. Chu Trạch hỏi nữ thi:
- Thế nào?
Nữ thi từ lúc đi khỏi Văn Miếu đều tỏ ra rầu rĩ không vui. Nữ thi hồi đáp:
- không thoải mái.
- Ngươi còn chưa hết kỳ kinh à? Hai trăm năm rồi mà?
"...
"Nữ thi. Trầm mặc một hồi, nữ thi mới mở miệng nói: - Văn Miếu kia mấy bức tượng nhìn ta chằm chằm, cảm giác là lạ. - Ngươi cảm thấy bọn họ nhìn ngươi? Chu Trạch hỏi. Nữ thi gật gật đầu: - Ừm. - Ngươi cảm thấy bọn họ ghét ngươi? Nữ thi tiếp tục gật gật đầu: - Ừm. - Ngươi cảm thấy bởi vì ngươi là cương thi, cho nên căn bản không nên đi chỗ kia? Nữ thi vẫn gật đầu: - Ừm. Chu Trạch cười cười, thò tay tại nữ thi trên đầu vỗ vỗ, nói: -"Thánh nhân chủ trương, hữu giáo vô loại." ( Câu nói của Khổng Tử, ý nói: việc học tập không bị giới hạn, cần mở rộng phương giáo dục). Ngươi là cương thi, là loại người chê quỷ ghét, nhưng ngươi đi Văn Miếu, là giúp người dâng hương, coi như có cống hiến duy trì hương khói.
Ngươi cảm thấy bọn họ nhìn ngươi, có thể là bởi vì ngươi đặc thù là cương thi cho nên bọn họ lưu ý. Tựa như là một đám sói trên thảo nguyên bên trong bỗng nhiên trà trộn vào một con Husky, đổi lại là ta cũng sẽ thêm nhìn một chút đúng không?
Đương nhiên, cũng có khả năng bọn họ vốn là một đống tượng đất, ánh mắt của bọn hắn nghe nói còn là dùng phân con lừa làm nên, bởi vì thế nên nhìn có vẻ linh động, sáng bóng. Chỉ là ngươi tự tạo cho mình áp lực tâm lý!
- Nhưng nếu như, bọn họ thật nhìn ta, nếu như bọn họ thật đối ta có ý kiến...
Nữ thi vẫn còn có chút chần chờ. Chu Trạch nói đầy khí phách:
- Vậy bọn họ liền không xứng được cung phụng trong miếu, không xứng là thánh nhân. Thánh nhân hưởng thiên thu trăm đời hương hỏa cung phụng, nếu là ngay cả sự bao dung độ lượng đều không có, vậy hắn còn mặt mũi nào ngồi tại miếu thờ để được hưởng sự cung phụng?
Nếu đã là loại thánh nhân hạng bét thì có cái gì đáng sợ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!