Chương 19: Không công bằng

Editor: icefly999

đi lên nhìn? Chu Trạch hỏi.

Tiểu loli lắc đầu,

"Phía trên tối đen, không nhìn rõ thứ gì."

Vừa dứt lời, tiểu loli liền chậm rãi đi xuống. Sau đó, đứng ở trước mặt Chu Trạch. cô bé rất thấp, mặc rất nhiều y phục, khuôn mặt tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.

Nhưng hơn ai hết Chu Trạch rất rõ ràng lưỡi của nàng có thể rất dài rất dài, dáng dấp….. khiến người ta tê dại cả da đầu.

"Thúc thúc, ta tiếp tục xem sách nha." Tiểu loli hồn nhiên cười một tiếng, ngồi lại trên ghế nhựa, cầm lấy quyển sách thiếu nhi tiếp tục đọc say sưa.

Chu Trạch đứng phía sau lưng nàng, hai tay chắp sau lưng.

"Bóp chết nàng, bóp chết nàng, mặc kệ nàng tạo cảm giác an tâm. không cần thiết phải giả thần giả quỷ đi !" Trong lòng Chu Trạch liên tiếp vang lên thanh âm này.

So với lão bản tiệm mỳ sát vách Hứa Thanh Lãng, tiểu loli trước mắt làm cho Chu Trạch rất kích thích cùng phản cảm. Là bản thân hắn cứu nàng trở về. Nàng rất khả ái, rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn. So với những bé cùng tuổi, nàng quy củ hơn rất nhiều.

Có lẽ bởi vì từ đầu nàng tạo cho Chu Trạch cảm nhận quá tốt, nên khi nhìn đến diện mạo thật của nàng, Chu Trạch càng thêm phản cảm cùng bài xích mãnh liệt.

Tiểu loli tiếp tục xem sách của mình, tựa hồ đối với Chu Trạch đứng sau lưng hoàn toàn không để ý.

Chu Trạch nhìn chằm chằm nàng, ngay cả lông tơ trên gáy nàng đều có thể thấy rất rõ ràng.

"Bóp. không bóp. Đến cùng là bóp hay không bóp?" ……

"Cha, mẹ, ngày hôm nay con trai nghỉ ngơi." Buồng bên trong, Hứa Thanh Lãng bày mấy món ăn nóng trên bàn nhỏ, cùng hai chén rượu. một chén là rượu Mao Đài. Cha hắn khi còn sống thích nhất loại rượu này. một chén khác là rượu đế tự ủ.

Mẹ hắn khi còn sống không uống rượu, cũng rất phản cảm cha hắnuống rượu. Ngẫu nhiên đi ăn tiệc, chủ nhà quá nhiệt tình, mẹ hắn sẽ chỉ uống một chút rượu gạo. Mẹ hắn thường nói,

"rượu gạo dưỡng người".

Bàn nhỏ hai góc đông tây còn được đặt hai cây nến, lửa cháy chập chờn. Hai tấm da người treo ở vị trí phía sau, không gió tự bay.

Hứa Thanh Lãng trước cùng cha mình cạn một chén, sau đó lại cùng mẹ uống một hớp.

Tiếp theo cầm đũa nói với cha mẹ:

"Dùng bữa, dùng bữa. Cha, cha lại muốn cùng con giành thịt ăn!".

Chính hắn kẹp mấy khối thịt, đưa vào miệng ăn như hổ đói.

Trong trí nhớ của hắn, khi còn bé, cha hắn luôn luôn thích giả bộ như cùng hắn giành thịt ăn. Mỗi lần như vậy hắn đều vội vội vàng vàng ăn như hổ đói, cuối cùng miệng phồng to đến mức nuốt không trôi.

Lúc đó, mẹ hắn sẽ một bên giận dữ với cha, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Ngày hôm nay là đầu năm, người bình thường đều tế bái tổ tiên. Nhưng Hứa Thanh Lãng hắn lại khác, chính ngày này, cha mẹ hắn vì một chuyện ngoài ý muốn, cả hai đều qua đời.

Trong mắt người khác tết ngày càng mất vị tết, nhưng với Hứa Thanh Lãnh thì tết chính là thời khắc xót xa.

Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Lãng cười cười nói : Cha, mẹ.

Mím môi, Hứa Thanh Lãng lại tự rót cho mình một chén rượu đế nữa, sau đó uống một hơi cạn sạch. Rượu đế cay nồng khiến cho môi hắn càng thêm đỏ tươi thủy nộn. hắn là nam nhân, lại là hồng nhan họa thủy, nếu ở cổ đại rất nhiều vương công quý tộc độc chiếm.

Tất nhiên, cho dù là ở hiện đại, nếu như hắn nguyện ý cũng có thể hô mưa gọi gió. Có thể đem chân chính nam nhân bẻ cong không nóicũng biết là đáng sợ cỡ nào.

Do dự hồi lâu, Hứa Thanh Lãng vẫn là không nhịn được nói :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!