Chương 16: Tài xế lái xe

Trong không khí, còn tràn ngập mùi vị khói pháo hoa, làm người ta có chút sặc, nhưng tựa hồ đây là mùi mà lễ mừng năm mới nên có.

Nhất là đối với Chu Trạch, sinh hoạt giống như tốt đẹp hơn.

không có yêu đương thề non hẹn biển, cũng không có khoa trương rời sông lấp biển.

Đơn thuần giống như một bạn nhỏ không có tiền tiêu vặt trên đường nhặt đươc mười khối, gần đấy không có chú cảnh sát nào mà gần đó lại có quán đồ ăn vặt.

đi một lần địa ngục, thay thân thể, đến nay còn có rất nhiều phiền toái cần giải quyết, tính cách cảu mình cũng thay đổi không ít.

Đời trước mình từ cô nhi viện ra, trong đầu chỉ có ý nghĩ dựa vào năng lực từng bước leo lên, nếu tra cứu cặn kẽ thì lúc đó sở dĩ mình bỏ qua bác sĩ Lâm không chỉ bởi vì 5 năm trước bác sĩ lâm có bao nhiêu xấu và ngốc manh, khi ccos thiếu nữ hoài xuân, nếu không cũng không cắt hình của mình để trong ví.

Chỉ tiếc lúc đó mình không có tinh lực và tâm tư ngắm cảnh trên đường, chấp niệm quá nặng, một bộ khổ lại bày ra bộ dáng ta là dòng nước mát.

không giống hiện tại, người đã chết một lần, lại trở lại, có loại tiêu sái cảu

"không quân hệ; và buồn vô cớ. Nhưng dù sao có người thầm mến mình, thậm chí cảm giác" chết cũng muốn yêu

"thật sự là không sai. Gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, cô vội vàng xuống, nhận túi xách, cười nói cảm ơn, lấy quan hệ của hai người lúc này, nói" thật xin lỗi

"có vẻ thích hợp hơn là nói" cảm ơn"

Phất tay, chu trạch lưu lại một bóng lưng.

Về ngủ, đợi ngày mai, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.

Bác sĩ Lâm cảm thấy dường như tâm tình của chồng mình có chút biến hóa, như là chút được gánh nặng.

Có lẽ, hai bên đều nghĩ thông, xác thực là chuyện tốt.

Cùng hắn xoắn xuýt 1 chỗ không bằng tiêu sái tách ra, một lần nữa đối mặt.

Chỉ có thể nói thế sự vô thường, bác sĩ Lâm cũng không nghĩ đến khả năng trong thể xác của chồng mình là một linh hồn khác. Là người đàn ông mà cô yêu đến mê muội từ khi còn là thực tập sinh.

Chu trạch lại gọi xe.

Sau đó ngồi trước tiểu khu hút thuốc, trên điện thoại đưa tin tức hiện tại. Chu Trạch có chút hối hận đã để xe Taxi kia đi, có lẽ nên bảo hắn chờ 1 chút, sau đố ngồi xe về tiệm sách.

Bây giờ tối rồi lại còn là đêm 30, gọi xe rất khó.

Đợi khoảng 10 phút, hút 3 điếu thuốc, Chu trạch có chút phiền muộn, đứng thẳng, duỗi lưng. Tuy nóihắn không sợ lạnh như đi về như vậy cũng rất mệt mỏi.

Trùng hợp, lúc này có một xe con màu đen chạy đến, đến gần Chu trạch thì giảm tốc độ.

đi không? tài xế thò đầu ra, là đàn ông trung niên, mặc áo bông màu đen.

đi Chu trạch không có lựa chọn khác.

"lên xe đi, sẽ không chặt chém anh." Tài xế cười cười.

Chu trạch lên xe, nói địa chỉ tiệm sách, trả giá xong, tài xế khởi động xe.

Xe này hẳn là mới, chỗ ngồi còn mùi nhựa plastic, bên trong cũng rất sạch sẽ.

Có rất ít người nguyện ý mang xe mới đi chạy khách.

chỗ đó a tài xế chủ động cho Chu Trạch một điếu thuốc, Chu trạch nhận

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!