Đêm nay chỉ có một khách, kiếm được chỉ có một trăm khối nhưng chi phí chỉ có một cốc nước lọc. Đương nhiên, phải tính cả tiền điện nước, thuê nhà.. Nhưng không thể tính như thế được, trước kia Từ Nhạc có thể kiếm ít tiền nhưng tiền đó có thể không nói đến, tiền phải do mình kiếm mới có cảm giác thỏa mãn.
Nhờ có cô bé và Corgi Chu Trạch mới biết hôm nay là lễ tình nhân. Mở wechat, tìm nick của bác sĩ lâm, Chu Trạch muốn phát hồng bao 1314 nhưng phát hiện mình không đủ tiền, 131.4 thì đủ nhưng cảm thấy như vậy không phóng khoáng. Dù sao cô ta cũng không ngủ cùng mình, được rồi, không phát.
Vứt di động xuống, Chu Trạch tìm quyển sách đọc, duy trì tư thế đó đến tận sáng.
đi tiệm sát vách ăn bánh bao, da bánh mỏng, nhân cũng không tệ, Chu Trạch không quan tâm, dùng phương pháp ăn như hôm trước, uống một bát nước mơ chua sau đó lập tức ăn như hổ đói, sau đó bóp cổ mình, liên tục hít sâu để khống chế cảm giác buồn nôn.
Nghĩ đến sau này mình ăn uống phải như vậy, liền nhìn thấy phía trước thật u ám. Chu trạch nghĩ tới người đàn ông đau khổ húp cháo trong video, càng nghĩ càng thê lương.
Ăn uống vốn là hưởng thụ nay dường như đã cách hắn thật xa. không biết trên đời này có hội người kén ăn, tất cả mọi người quay quanh một cái bàn, ai mà nuốt xuống được thức ăn, những người còn lại đồng loạt giơ ngón cái.
"Nhà ta XXX thật lợi hại nha!"…
Hít sâu, nghĩ đến màn này hắn không rét mà run.
Dù thế nào tìm được người dàn ông trong video của lão đạo với Chu Trạch có chút khó khăn.
Sau lễ tình nhân là ba mươi tết, nếu như bình thường thì chỗ này sẽ giăng đèn kết hoa. Nhưng chỗ này lại vắng ngắt. Giống như đời người, có náo nhiệt sẽ có cô đơn. Chu Trạch nhớ khi trung tâm thương mại này mới xây xong chính là nổi tiếng có một không hai, hiện tại lại không ai hỏi thăm.
Hôm nay tiệm của Hứa Thanh Lãnh làm ăn tốt hơn mọi ngày, có lẽ vì sắp ba mươi tết, các cửa hàng khác đã đóng cửa, chỉ còn tiệm của hắn nên khách hàng không còn lựa chọn nào. Thỉnh thoảng có mấy thanh niên giao hàng mặc áo xanh áo đỏ ra ra vào vào.
Chu Trạch ngồi xổm trước cửa tiệm sách, vừa hút thuốc vừa cảm khái. Nếu Từ Nhạc mở một tiệm gà hầm thì tốt biết bao. Trong chuyện về con người và thần tiên thích nói nhất là câu: một ngày trên trời bằng một năm dưới đất.
Chu Trạch cảm thấy câu này cũng đúng với địa ngục. nhớ lại mình chết trong tai nạn xe cộ…không đúng, nhớ lại lúc mình chết cháy trong lò thiêu mới là tết thiếu nhi, nháy mắt đãđến ba mươi tết. nửa năm trôi qua như giấc mộng phù du, mới đi qua nửa chuyến hoàng tuyền.
Hút thuốc, suy nghĩ một hồi. Chu Trạch lôi điện thoại ra, muốn xem lịch chiếu phim, dù sao bên cạnh cũng có rạp chiếu, xem phim giết thời gian.
"Uy, chỗ ngươi có báo chí không?"
Làm xong xuất ăn cuối Hứa Thanh lãnh đi ra. Làm gì? Dán tường Hứa Thanh Lãnh đáp.
Tiết kiệm vậy?
"Dùng báo chí dán tường sẽ có cảm giác xưa cũ a, đừng bảo hôm qua ngươi đã bán sạch nha?"
"Còn một ít, tôi lấy cho anh." Chu Trạch vào tiệm, trên tầng hai cạnh tủ lạnh có rương cao nửa người, Chu Trạch lấy ra một xấp báo chí, xuống đưa cho Hứa Thanh Lãnh.
"Ăn tết mà ngươi không về nhà sao?"
Hứa Thanh lãnh hỏi.
ăn tết với sách. Đáng tiếc Chu Trạch không có râu dê, trong tay cũng không cầm bầu rượu. Nếu không nói câu này, vuốt râu sau đó uống rượu, hình ảnh đó…
"không phải ngươi cũng không về nhà sao?"
Chu Trạch yy một lát hỏi.
"hai mươi mấy nhà, ta phải về nhà nào a." Hứa Thanh Lãnh thở dài nói
… Chu Trạch.
Hai người trầm mặc một hồi, Chu Trạch mở miệng hỏi
"kể chuyện cũ cho ngươi nghe"
được Hứa Thanh Lãnh gật đầu, vẻ mặt hàm súc, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, hắn giơ tay vuốt, tư thái nhu hòa, thẹn thùng.
"vào một ngày tết nọ, đêm khuya, trên đường có người gặp phú hào lớn nhất khu đó. Phú hào đã uống say mềm. Người kia hỏi phú hào, sao ngươi không về nhà a. Phú Hào trả lời: nhà, nhà ta ở đâu? Người thân ta đều không bên cạnh, nguôi nói nhà, là trang viên lớn nhất khu a?" Hứa Thanh Lãnh yên lặng nghe, khẽ gật đầu, tràn ngập đồng cảm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!