Chương 8: (Vô Đề)

Thế nhưng, ngay cả khi Lạc tiệp dư đã ôm Tiểu Tiểu tới, ngồi chờ suốt nửa canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng Tào Tu Nghi.

Thấy trời đã muộn, ta liền đứng dậy.

"Đi thôi, tới Cảnh Nhân cung thỉnh an Thái hậu."

Chúng ta tới nơi, quỳ xuống hành lễ vấn an Thái hậu.

Một chén trà đã cạn, cung nữ lại dâng thêm trà mới.

Lúc ấy, Tào Tu Nghi mới lững thững bước vào.

Hai má nàng ửng đỏ, mặt đầy vẻ thẹn thùng.

Khi Thái hậu hỏi Hoàng thượng đối xử với nàng thế nào.

Đôi mắt Tào Tu Nghi sáng rỡ.

"Cô cô, Hoàng thượng đối với thần thiếp rất tốt."

"Khi Hoàng thượng thức dậy, thần thiếp muốn hầu hạ."

"Hoàng thượng bảo thần thiếp cứ nghỉ thêm."

"Hoàng thượng còn nói, cô cô và Hoàng hậu nương nương hiền từ, nhất định sẽ không trách thần thiếp đến muộn."

"Hoàng thượng còn ban cho thần thiếp một chiếc kiệu riêng."

Theo cấp bậc, Tu Nghi vốn không đủ tư cách được ban kiệu.

Thái hậu mỉm cười, thoạt nhìn như hiền hòa, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt.

"Hương Hương, Hoàng hậu tỷ tỷ của con xưa nay khoan dung độ lượng, chắc chắn không để tâm đâu."

Ta thầm nghĩ, ban đầu còn tưởng Tào Xuân Hương chẳng muốn nhập cung, sao giờ lại thay đổi, ánh mắt nhìn Hoàng thượng tràn ngập thỏa mãn thế kia.

Nghe Thái hậu nhắc tới ta, ta mỉm cười duyên dáng.

"Sao bản cung lại để tâm? Vất vả cho muội muội hầu hạ Hoàng thượng, vì hoàng gia khai chi tán diệp mới là chính đạo."

Ta đưa ra lễ vật gặp mặt đã chuẩn bị sẵn.

"Chúc mừng muội muội được sủng ái. Chiếc ngọc như ý này màu sắc rất đẹp, muội giữ lấy làm kỷ niệm."

Tào Tu Nghi nhận lấy ngọc như ý, cười càng rạng rỡ hơn.

"Tạ ơn tỷ tỷ ban thưởng."

Lạc tiệp dư bế Tiểu Tiểu, dạy nàng:

"Tiểu Tiểu, mau chào Tào nương nương."

Tiểu Tiểu mặc một bộ váy đỏ rực, được Lạc tiệp dư chải chuốt như bức tranh sống động, giọng nũng nịu vang lên:

"Tào nương nương… thật đẹp!"

Một câu làm cả đại điện bật cười.

Thái hậu vẫy tay gọi Tiểu Tiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!