Khi ấy, chính ta nhờ nhà mẹ đẻ tìm đại phu, cứu được phụ thân nàng một mạng.
Khi đó nàng nghìn lần cảm tạ, nói đời này nhất định báo đáp.
Nào ngờ, báo đáp lại là thế này đây.
Ta khẽ cười lạnh.
"Thải Bình, là ai sai ngươi?"
Thải Bình vẫn còn cứng miệng.
"Không ai sai nô tỳ cả."
Ta vừa chăm chú thổi lớp sơn mới trên móng tay, vừa nhàn nhạt nói:
"Thải Bình, bản cung khuyên ngươi lúc còn có cơ hội thì nên thành thật."
Thải Bình hừ lạnh:
"Ta chính là nhìn ngươi không thuận mắt! Nương nương của ta coi ngươi như muội muội, còn ngươi thì chiếm lấy ngôi vị Hoàng hậu của người! Ngươi còn giả nhân giả nghĩa, dùng chút ân huệ nhỏ nhoi để mua chuộc lòng người, muốn ta vì ngươi bán mạng?"
Chậc chậc.
Ta giúp nàng, trong mắt nàng lại thành mua chuộc lòng người.
Quả nhiên, làm người tốt thật vô ích. Chi bằng cầm bạc đi sắm một bộ móng tay mới còn hơn.
Sắc mặt ta trầm xuống.
"Đã vậy, người đâu, kéo xuống, đánh hai mươi trượng, rồi đày tới Tân Giả Khố."
Lưu Cảnh: "Vâng!"
Ngay khoảnh khắc đó, Hoàng thượng, người đã lâu không lộ diện, bất ngờ xuất hiện.
Ta suýt nữa làm gãy luôn móng tay mới.
"Hoàng thượng quả thực là khách quý hiếm gặp."
Trong mắt Thải Bình bừng lên tia hy vọng.
Nàng nhào tới trước mặt Hoàng thượng, dập đầu mạnh đến mức trán đập xuống nền đá kêu rầm rầm.
"Hoàng thượng, xin hãy cứu nô tỳ! Là Hoàng hậu nương nương hại c.h.ế. t Nhân Trinh Hoàng hậu, xin người làm chủ cho nương nương chúng ta!"
Ta ung dung nhìn Hoàng thượng, chờ xem hắn sẽ xử trí ra sao.
Chỉ thấy Hoàng thượng vung chân, một cước đá văng Thải Bình ra xa.
"Thứ đồ vô lễ! Hoàng hậu nương nương còn đang mang thai, ngươi mà khiến nương nương động khí, ngươi gánh nổi hậu quả sao?"
"Triệu Tư, lập tức bịt miệng, lôi ra ngoài xử trượng hình, chớ kinh động Hoàng hậu nương nương."
Ánh mắt Thải Bình ngập tràn sợ hãi.
"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Hoàng hậu nương nương, xin người..."
Rất nhanh, nàng ta bị lôi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!