Chương 5: (Vô Đề)

11

Cho dù Hoàng thượng không tỏ ra quá đỗi vui mừng.

Ta vẫn thấy lòng mình tràn ngập hân hoan.

Ta đã có đứa con của riêng mình.

Khi xưa, nhìn Khánh tỷ tỷ chuẩn bị vô số xiêm y, giày nhỏ cho Tiểu Tiểu, dù Khánh tỷ tỷ nay đã khuất, nhưng đống y phục nàng để lại, cũng đủ cho Tiểu Tiểu mặc tới lớn.

Ta cũng muốn vì hài tử của ta mà tự tay chuẩn bị mọi thứ.

Chỉ tiếc, tay nghề ta vụng về.

Phần lớn xiêm y trẻ nhỏ đều phải giao cho thêu nữ trong cung làm.

Chỉ riêng chiếc yếm đỏ nhỏ ta nhất quyết muốn tự mình thêu lấy.

Khi mẫu thân tiến cung từ biệt ta, ta đang vật lộn với bản thêu hoa văn hình ngũ độc trấn tà.

Phụ thân đã sớm dẫn bốn huynh trưởng ra ngoài truy quét dư đảng của Nghịch vương.

Mẫu thân vì luyến tiếc ta, mới lưu lại kinh thành thêm mấy tháng.

Thế nhưng, dẫu mẫu thân còn ở trong thành, cách một bức tường cung cấm.

Khoảng cách ngắn ngủi ấy, ta cũng khó có thể thường xuyên gặp mặt.

Ta đem xiêm y, hài nhỏ, mũ hổ ta chuẩn bị cho hài tử khoe với mẫu thân.

Mắt mẫu thân đỏ hoe.

"Mẫu thân còn nhớ mười sáu, mười bảy năm trước, khi sinh hạ con, chớp mắt, tiểu Lan Từ của ta cũng sắp làm mẫu thân rồi."

Ta nhào vào vai mẫu thân, khóc nức nở.

Nuôi con rồi mới hiểu lòng cha mẹ.

Ta thật sự không nỡ xa mẫu thân.

Mẫu thân hỏi ta, Hoàng thượng đối với ta thế nào.

Ta chớp chớp mắt.

"Hoàng thượng đối với con rất tốt. Trước kia nhìn người đối tốt với Khánh tỷ tỷ, con chưa từng nghĩ mình cũng có thể gặp được hạnh phúc."

Mẫu thân dường như muốn nói lại thôi.

Nhưng cuối cùng, bà chỉ kiên nhẫn chỉ ta cách thêu chiếc yếm nhỏ.

Trước khi rời đi, mẫu thân giao cho ta một phong thư.

Bà căn dặn: "Bất luận gặp phải chuyện gì đều phải viết thư cho cha mẹ, cha mẹ vĩnh viễn là chỗ dựa của con."

Mang theo nỗi bịn rịn, ta tiễn mẫu thân ra tận cửa Chiêu Phòng điện.

Tiễn mẫu thân đi rồi, ta mở phong thư ra.

Nụ cười nơi khóe môi bỗng khựng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!