Chương 4: (Vô Đề)

Rõ ràng trước lúc qua đời, Thái tử phi đã cầu xin Thái tử giao ta nuôi dưỡng Tiểu Công chúa.

Thế nhưng, Tiêu Dật Hiên sống c.h.ế. t không chịu.

Nói rằng ta sẽ hại c.h.ế. t muội muội hắn.

Hắn thậm chí còn ôm muội muội tìm Thái tử khóc lóc.

Bất đắc dĩ, Thái tử chỉ có thể giao Tiểu Tiểu cho Lạc Kiều Hà chăm sóc.

Lạc Kiều Hà vốn không có danh phận.

Thái tử đặc biệt tấn phong nàng làm Lương đệ.

Thân phận được nâng lên, mới đủ tư cách nuôi dạy Công chúa.

Ta từng coi Tiêu Dật Hiên là bằng hữu chí cốt.

Hắn lại đề phòng và hiểu lầm ta đến mức ấy.

Chẳng lẽ đúng như lời Thái tử phi nói, lòng người thực sự dễ đổi?

Mùa xuân năm Thái Khang thứ mười chín đặc biệt lạnh lẽo.

Lạnh đến mức ta chẳng còn thiết tha với món Sư tử đầu hay Hoa sen tô mà ta yêu thích.

Hồng Trần Vô Định

Ta nhanh chóng gầy đi, mất đi nét trẻ con, lộ ra nét mặt thanh tú, ánh mắt sáng trong như nước.

Cùng với ngày sinh thần mười sáu tuổi, chỉ qua một đêm, ta đã trưởng thành.

9

Thái tử không chịu lập chính phi nữa.

Hắn nói, ngôi vị này sẽ để dành cho Lý Khánh Khánh.

Ta vì sự chung tình của Thái tử mà cảm động.

Thế nhưng, một ngày nọ, Thái tử bỗng nhiên quan tâm tới ta.

Trái cây tươi mới Hoàng thượng ban thưởng, hắn đều sai người đưa hết tới viện của ta.

Thái tử còn hỏi ta có muốn nhận nuôi Tiểu Công chúa hay không.

Tiểu Công chúa rất ngoan, lại được Thái tử hết mực yêu quý, ta cũng động lòng.

Nhưng nhớ tới ánh mắt đỏ hoe của Tiêu Dật Hiên, ta vẫn từ chối.

Thái tử cũng không tức giận.

Thi thoảng, hắn tới viện của ta ngồi một lát.

Một ngày nọ, Thái tử cùng ta dùng xong bữa tối, lại không chịu rời đi.

Ta hoảng hốt bất an.

May mà Thái tử không cưỡng ép ta, chỉ dịu dàng nói sẽ cho ta thời gian để tiếp nhận hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!