5
Ngoại tổ mẫu của Tiêu Dật Hiên là một lão thái thái mặt mày hiền từ.
Ngày ngày bà đều nghĩ đủ cách để bồi bổ cho Thái tử phi.
Ta cũng ngày ngày ở lại viện của Thái tử phi.
Lần này, ta không phải vì món ăn.
Chỉ là muốn ở bên Thái tử phi nhiều hơn.
Ta vắt hết óc, kể đủ chuyện thú vị, cuối cùng cũng khiến Thái tử phi bật cười.
Xem như ta còn có chỗ hữu dụng.
Thái tử phá lệ, lúc dùng bữa cũng không đuổi ta đi.
Nhưng ngoại tổ mẫu của Tiêu Dật Hiên chỉ ở lại ba ngày.
Nhà họ Dung xảy ra chuyện.
Đệ đệ của Thái tử phi mê cờ bạc, mượn nợ bên ngoài không trả nổi, bị người ta bắt giữ.
Lão thái thái chẳng còn tâm tư lưu lại trong cung.
Thái tử phi sai người đưa bà về nhà cẩn thận.
Trước khi rời đi, lão thái thái tặng ta một khối hàn ngọc cực kỳ quý giá.
Dặn ta phải chăm sóc Thái tử phi cho tốt.
Có được hàn ngọc này, ta chẳng còn sợ cái nóng oi bức của mùa hè nữa.
Ta càng thêm tận tâm với Thái tử phi.
Nhưng Thái tử phi vẫn chẳng vui vẻ được.
Chuyện phiền lòng bên nhà mẹ đẻ liên tiếp truyền vào cung.
Kế hậu lại nhiều lần gọi Thái tử phi tới, lời nói bóng gió, trách nàng không biết quản thúc người nhà.
Ta đem món điểm tâm mình yêu thích mang tới cho Thái tử phi.
Nhưng cung nữ hầu cận của nàng lại không chịu nhận.
"Trắc phi nương nương, Thái tử có căn dặn, không cho phép nương nương dùng đồ người mang tới."
Ta tức giận, giơ khay điểm tâm lên, ngay trước mặt nàng cắn một miếng to.
"Ngươi xem, không có độc!"
Thái tử phi bị ta chọc cười.
"Lan Từ, đôi khi, ta thực sự rất ghen tỵ với ngươi."
Ta không hiểu.
"Thái tử phi, người ghen tỵ với ta điều gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!