Chương 18: (Vô Đề)

37

Ta đưa một chiếc khăn tay cho Tiêu Dật Hiên.

"Tờ giấy kia là ngươi ném phải không? Ngươi viết tay trái, nét chữ ta nhận ra."

Hắn quay lưng lau nước mắt.

Giọng nói nghẹn ngào.

"Phải, ta đợi mãi không tìm được cơ hội thích hợp, đành dùng cách đó. Không ngờ ngươi vẫn trúng kế của hắn."

"Đều là ta sai, lẽ ra phải sớm nói rõ hơn với ngươi."

Trong mắt Tiêu Dật Hiên đầy lo lắng và tự trách.

Ta không nằm lại trên giường nữa, chống người ngồi dậy, chậm rãi bước xuống.

"Tiêu Dật Hiên, nhìn đi. Ta căn bản không khó sinh, chỉ là giả bộ thôi."

"Hoàng thượng đã bày sẵn sân khấu, sao ta có thể không phối hợp diễn nốt cho trọn vở kịch này. Đám bà đỡ quả thật bị hắn uy hiếp, dặn dò muốn làm bậy lúc ta sinh nở. Thế nhưng hắn tự cao tự đại, vốn coi thường nữ nhân. Hoặc là, hắn cho rằng đã ngồi vững trên ngôi báu, nên không ai dám trái lệnh. Vậy nên, ta mới tìm được cơ hội xoay chuyển."

Tiêu Dật Hiên thấy ta thực sự không sao, lúc này mới yên tâm rời cung.

Ta giả bộ nằm dưỡng thai tới hết tháng.

Không rõ vì lý do gì, Hoàng thượng lại đối xử với ta tốt hơn đôi chút, chí ít trên mặt ngoài là vậy.

Thỉnh thoảng hắn đến thăm, dặn dò ta an tâm tĩnh dưỡng, mọi việc trong hậu cung đã giao cho Lý Như Dung xử lý.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không biết là hắn đang muốn an ủi ta, hay là cố tình chọc tức.

Dù sao, hắn rõ ràng biết ta với Lý Như Dung bất hòa.

Ta mỉm cười như hoa:

"Hiền phi quả là người khéo tay đảm việc, chăm lo hậu cung đâu ra đấy, thần thiếp nhờ vậy mà nhàn nhã rất nhiều. Chỉ tiếc nàng ấy vừa phải quản lý cung vụ, vừa phải trông nom Tiểu Tiểu công chúa, e là cực nhọc. Thần thiếp thấy, hay là để Lạc Tiệp Dư lãnh việc nuôi dưỡng công chúa, để Hiền phi nương nương đỡ phải lao tâm khổ tứ."

Hoàng thượng nhìn ta dò xét.

Hắn khẽ bật cười.

"Trẫm cũng thật khó xử vì nàng và Hiền phi. Được rồi, đã là Hoàng hậu lên tiếng, tất theo ý nàng. Dù sao nàng mới là chủ hậu cung."

Cuối cùng, Tiểu Tiểu công chúa lại được giao cho Lạc tiệp dư nuôi nấng.

Lạc tiệp dư mừng tới phát điên, vừa cười vừa khóc quỳ dập đầu tạ ơn.

Lưu Cảnh đứng một bên, thản nhiên nói:

"Lạc tiệp dư, nương nương vì ngươi mà dám mạo hiểm đắc tội với Hoàng thượng, đổi lại cho ngươi cơ hội này. Sau này ngươi phải một lòng trung thành với nương nương, tuyệt đối không được có lòng phản bội."

Lạc tiệp dư vừa khóc vừa cười, liên tục dập đầu đáp:

"Sau này chỉ cần nương nương cần dùng đến thần thiếp, thần thiếp dẫu liều cả tính mạng cũng quyết không từ chối."

38

Hoàng thượng mượn cớ thăm hài tử, lại cách mấy ngày liền tới Chiêu phòng điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!