Lý tướng quân vừa thăng Chính Nhất phẩm, Hoàng thượng lập tức chẳng buồn giữ thể diện với ta nữa.
Tiệc xuân, trước khi nhập tiệc, Hoàng thượng đã hỏi Lý Như Dung:
"Ban thưởng cho nhà mẹ đẻ Nhân Trinh Hoàng hậu đã phát xong chưa?"
Lý Như Dung dịu dàng đáp:
"Thần thiếp không dám sơ suất, đã phái người đưa tới, theo ý chỉ của bệ hạ, còn hậu hĩnh hơn nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương hai phần."
Vào yến tiệc, vị trí vốn nên dành cho nhà ta, lại bị Lý Như Dung dâng cho người nhà Nhân Trinh Hoàng hậu.
Ta chỉ khẽ mỉa một câu: "Hiền phi quả nhiên xuất thân hàn vi, một chút quy củ cũng không hiểu."
Lý Như Dung chẳng chút khiếp sợ, còn ngang ngược đáp trả:
"Hoàng hậu nương nương, việc này chẳng liên quan đến thần thiếp, đều là Hoàng thượng an bài. Thần thiếp được phong làm Hiền phi, chẳng lẽ nương nương muốn trách Hoàng thượng?"
Vừa nói, nàng cố ý để lộ chuỗi Phật châu Đông châu trên cổ tay.
Ta cười lạnh: "Phật châu Đông châu, chỉ Hoàng hậu mới được phép đeo. Ngươi cũng xứng?"
Hoàng thượng lại che chở nàng ta: "Đó là trẫm ban, chẳng lẽ Hoàng hậu cũng muốn chỉ trích trẫm?"
Có Hoàng thượng chống lưng, Lý Như Dung càng thêm kiêu ngạo.
Các mệnh phụ ngồi đó cũng đồng loạt nịnh bợ, thi nhau khen ngợi chuỗi Phật châu Đông châu trên tay nàng ta, nói rằng thật khí phái.
Ta tức giận đến mức bụng đau quặn.
Là đứa bé trong bụng ta, không kìm được, muốn ra đời rồi.
Hoàng thượng cuống quýt: "Hoàng tử sắp chào đời! Mau truyền Thái y!"
Phụ thân lập tức xông lên, tháo luôn áo choàng khoác lên người ta, bế ta lên, lao thẳng về Chiêu Phòng điện.
Bữa tiệc mùa xuân đành phải bỏ dở.
Phụ mẫu ta quỳ xin Hoàng thượng cho phép ở lại cung, chờ ta sinh hạ đứa bé.
Được phụ mẫu ở bên, lòng ta yên ổn hơn nhiều.
Cơn đau như xé da xé thịt, mồ hôi ướt đẫm tóc mai.
Trong gian phòng gấp rút bày tạm, mấy bà đỡ vây quanh giường, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng.
Cơn đau từng đợt, như thể thân xác bị búa bổ đôi.
Một ngày một đêm, ta liều mạng mới sinh được hài tử.
Là một bé trai.
Hoàng thượng hạ mình đến Chiêu Phòng điện: "Lan Từ, nàng vất vả rồi."
Phụ mẫu thấy ta mẹ tròn con vuông, cuối cùng cũng yên lòng.
Dẫu trăm ngàn nỗi lưu luyến không nỡ rời xa, nhưng vì cung quy, cũng đành phải rời đi.
Chỉ nhờ Hoàng thượng ban ân, đặc biệt cho phép mẫu thân lưu lại, giúp ta dưỡng thai ở cữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!