Chương 16: (Vô Đề)

33

Ngày thứ ba sau khi Thái hậu qua đời, cả nhà họ Tào mang theo huyết thư Thái hậu để lại, quỳ ngoài cửa cung, đánh vang trống Đăng Văn.

Thỉnh cầu triều đình trả lại công bằng cho Thái hậu.

Bọn họ tố cáo, Thái hậu là bị Hoàng đế bức chết.

Hoàng thượng lập tức đẩy hết trách nhiệm sang Tào Tu Nghi.

Chứng cứ Tào Tu Nghi dâng lên, chỉ mặt Thái hậu năm xưa, lại bị chứng minh là giả mạo.

Trước linh cữu của Thái hậu, Hoàng thượng khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ ân hận, nói mình cũng bị Tào Tu Nghi che mắt lừa gạt.

Tào Tu Nghi bị giam lỏng.

Nàng ta còn ôm giấc mộng phục sủng.

Tự cho rằng mình đã vì Hoàng thượng dọn đường, trừ khử chính cô mẫu ruột, tất nhiên Hoàng thượng sẽ càng thêm yêu thương mình.

Nào ngờ, Hoàng thượng chưa từng đặt chân tới Trường Tín cung.

Tào Tu Nghi tự an ủi, nói rằng Hoàng thượng phải giữ hiếu, mới chưa tới thăm.

Nhưng nàng chờ mãi, chờ mãi, chẳng thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu, chỉ đợi được Triệu Tư mang thánh chỉ tới.

Triệu Tư cao giọng tuyên đọc:

"Tào Tu Nghi bạc tình vô nghĩa, vu hãm Thái hậu, tội không thể tha. Niệm tình Tào gia từng có công với xã tắc, thưởng cho toàn thây, ban dải lụa trắng."

Vỏn vẹn tám chữ, là sự "báo đáp" cuối cùng của Hoàng thượng dành cho nàng ta.

Nực cười thay, đến phút cuối, Tào Tu Nghi vẫn chưa chịu tỉnh ngộ.

Nàng ta khóc lóc gào thét, khẩn cầu được gặp Hoàng thượng một lần cuối.

Mà khi ấy, Hoàng thượng đang bận cùng Lý Như Dung đắp người tuyết, còn cãi nhau xem nên dùng củ cà rốt hay cành cây nhuộm màu làm mũi người tuyết.

Đâu còn tâm trí đi đoái hoài tới Tào Tu Nghi.

Hoàng thượng chỉ nhàn nhạt đáp lại hai chữ: "Không rảnh."

Ngay cả Chu Phấn cũng vì Tào Tu Nghi mà cảm thấy bất bình.

"Trước kia, Tào Tu Nghi còn vênh váo trước mặt nương nương, vậy mà hôm nay nhìn nàng ta thê thảm thế kia, thật cũng cảm thấy đáng thương."

Lưu Cảnh hừ lạnh một tiếng.

"Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Ngươi thử nghĩ xem, ngay cả với cô mẫu ruột mà còn ra tay, nói gì đến người ngoài."

Ta thở dài.

"Tào Tu Nghi là người duy nhất, ngoài Nhân Trinh Hoàng hậu, thật lòng yêu thương Hoàng thượng."

"Đã vậy, nếu Hoàng thượng lại chẳng chịu gặp mặt. Thôi thì, bổn cung tự đi tiễn nàng ta lần cuối vậy."

Lưu Cảnh lo lắng nhìn ta.

Ta mỉm cười nhàn nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!