Lưu Cảnh nói:
"Nương nương, có phải Hoàng thượng nghi ngờ Đại hoàng tử ngồi không yên, vì thế mới xúi giục triều thần dâng tấu lập Thái tử, mưu đồ đoạt vị hay không?"
Chu Phấn phụ họa:
"Thật kỳ lạ. Nói Hoàng thượng nhớ thương Nhân Trinh Hoàng hậu, vậy sao cũng là con của Nhân Trinh Hoàng hậu, Hoàng thượng lại hết lòng sủng ái Tiểu Tiểu công chúa? Nghe nói hồi môn chuẩn bị cho Công chúa đã chất đầy chín kho tàng. Công chúa mới hơn một tuổi, nếu đợi tới lúc xuất giá, chẳng phải giàu sánh ngang quốc khố rồi sao."
Ta cười lạnh:
"Vì sao ư?"
"Tiểu Tiểu là nữ nhi, cho dù được yêu thương đến đâu, nhiều lắm cũng chỉ tốn kém tiền bạc. Đại hoàng tử thì khác."
Không ngờ sau khi vết thương của Đại hoàng tử khỏi hẳn, hắn liền đứng trước triều thần, tự thỉnh xuất kinh du học.
Đại hoàng tử nói:
"Nhi thần cảm thấy phụ hoàng dạy bảo hoàn toàn đúng. Nhi thần từ nhỏ ở trong cung, tuy cơm ăn áo mặc không thiếu, nhưng chẳng từng trải nỗi khổ nhân gian, càng không thấu hiểu thế sự. Nhi thần mong được chu du bốn phương, tự mình rèn luyện, mở mang kiến thức."
Hoàng thượng nghe xong, lệ rơi đầy mặt.
"Dật Hiên à, con chưa từng rời khỏi trẫm, trẫm làm sao nỡ. Có phải con trách trẫm lần đó ở Thượng thư phòng mắng con, khiến con mất mặt trước người ngoài. Trẫm... chỉ là..."
"Yêu con sâu đậm, nên mới trách phạt nghiêm khắc."
"Trẫm mong con đọc sách cầu tiến, lẽ nào là hại con? Chẳng qua chỉ vì thương con. Mẫu hậu con đi sớm, con lại chẳng hòa thuận với Hoàng hậu, trẫm sợ sau này con không có chỗ dựa..."
Nghe nói triều đình hôm đó, cha con họ ôm nhau khóc lóc ngay giữa triều, cảm động đến mức văn võ bá quan đều rơi lệ.
Cuối cùng, Hoàng thượng đồng ý cho Đại hoàng tử xuất kinh, nhưng cũng nói rõ, chỉ cho hắn một năm. Hết thời hạn, phải hồi cung nhận trọng trách.
Ngày Đại hoàng tử Tiêu Dật Hiên xuất cung, Tiểu Tiểu công chúa đích thân đi tiễn.
Ta cũng nhân cơ hội, nhờ Tiểu Tiểu trao cho hắn một tấm bùa bình an.
Xem như đáp lại lời nhắc nhở trước kia của hắn.
30
Đại hoàng tử vừa rời cung.
Chuyện lập Thái tử càng không ai nhắc tới.
Đám triều thần đều là những kẻ tinh ranh, họ đã nhìn ra Hoàng thượng không hề có ý lập Thái tử, mà chính Đại hoàng tử cũng không hề có lòng.
Sau đó, Hoàng thượng lại nạp thêm hai vị tần phi mới.
Một người xuất thân từ phủ Thừa tướng, một người từ danh gia vọng tộc.
Lần lượt được phong là Trần mỹ nhân và Vương mỹ nhân.
Hai vị mỹ nhân này đều có một điểm chung, chính là dung mạo mang vài phần bóng dáng của Nhân Trinh Hoàng hậu.
Xem ra việc Hoàng thượng si mê Nhân Trinh Hoàng hậu, từ hậu cung tới tiền triều, ai ai cũng đã biết rõ.
Trần mỹ nhân tính tình lạnh lùng, không tranh không đoạt, có vài phần phong thái của Nhân Trinh Hoàng hậu năm xưa.
Còn Vương mỹ nhân thì tìm trăm phương nghìn kế tranh sủng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!