1
Ta như nhặt được trân bảo.
Thái tử mặt lạnh, trầm giọng nói với ta:
"Trẫm và Thái tử phi tâm ý tương thông. Cố Lan Từ, ngươi an phận làm một trắc phi, đừng mong ân sủng."
Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Thần thiếp đã hiểu."
Trong đầu chỉ đang nghĩ ngày mai nên ăn món gì, còn muốn ăn thêm loại điểm tẩm nào.
Nào có tâm tư quản hắn với Thái tử phi có tâm ý tương thông hay không.
Hôm sau, ta đã được ăn món sư tử đầu (thịt viên chiên) mà ta hằng mơ ước.
Buổi chiều, Thái tử phi mang theo một đĩa trái vải đỏ au đến thăm ta.
Ta lần đầu tiên được nếm trái vải, cảm động không kể xiết.
"Thái tử phi, người đối với ta thật tốt, nhất định là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của ta!"
"Thật đó, ta có bốn ca ca, vẫn luôn ao ước có thêm một vị tỷ tỷ."
Thái tử phi vô cùng nhu hòa, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, nụ cười như hoa đào nở rộ.
"Vậy từ nay chúng ta xem nhau như tỷ muội."
"Cố muội muội, nếu muội ở Đông cung có chỗ nào không quen, cứ việc nói với ta."
Ta trông mong nhìn Thái tử phi.
"Có thể cùng tỷ tỷ dùng bữa được không?"
Bàn tiệc của Thái tử và Thái tử phi, liệu có nhiều món ngon hơn chăng?
Ta vô cùng hiếu kỳ.
Ta đoán quả nhiên không sai.
Vừa nhìn thấy canh bí đỏ nấu với cá ngân, hai mắt ta liền sáng rỡ.
Ta cũng không chờ nha hoàn của mình dọn thức ăn, tự mình múc trước một bát nhỏ.
Hồng Trần Vô Định
Thái tử có lẽ vì thấy ta giành mất món ăn của hắn.
Suốt cả bữa cơm mặt đều lạnh như băng.
Ta càng nghĩ không thể ăn ít, lại múc thêm một bát nhỏ nữa.
Ai biết được bữa sau Thái tử còn cho ta ăn hay không.
Có điều, hình như ta đã hiểu lầm Thái tử.
Sau bữa cơm, Thái tử phi giữ ta lại ăn dưa hấu.
Thái tử vung tay một cái, trực tiếp sai người mang cả quả dưa hấu cho ta đem đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!