Chương 80: (Vô Đề)

"Ngươi thích nàng ta?" – Vừa nãy hắn đã nghe thấy cô nương kia hỏi rằng có thích nàng hay không, tên thế thân lại đáp thích.

Không! Không thích! – Thế thân vội vàng lắc đầu.

Lý Mặc ánh mắt trầm xuống: Vì sao không thích?

Thế thân có phần oan ức:

"Ta mới gặp vị tiểu thư này lần đầu, thật chẳng thể nói là thích hay không thích..."

Lý Mặc trầm mặc chốc lát, Ừm một tiếng, rồi từ góc tối cuối giường bước ra.

Đúng lúc đó, Tào Hòa vừa tiễn Đường nhị tiểu thư ra về quay lại, trông thấy hắn thì lo lắng hỏi:

"Điện hạ định đưa Nhị tiểu thư về thế nào?"

Không phải không thể cưỡng ép tiễn người đi, nhưng nếu xử lý không khéo, có thể sẽ tổn hại đến thanh danh của người ta.

"Tin sứ đình châu còn mấy ngày mới đến?" – Lý Mặc hỏi.

"Ít nhất ba ngày nữa."

Lý Mặc cụp mắt, lặng im trong khoảnh khắc, thong thả bước vài bước, dừng lại đúng chỗ mà vừa rồi Đường nhị tiểu thư từng đứng.

Cách chỗ đó không đến ba bước, trên một chiếc kiềng ba chân đặt một đôi chân đèn men trắng họa tiết rồng.

Hắn chăm chú nhìn vào chân đèn ấy chốc lát, rồi vung tay phải một cái— Chát!

Chân đèn vỡ vụn đầy đất.

"Đường nữ làm vỡ di vật của Huệ Chiêu Hoàng đế, phạt trượng hai mươi, trục xuất!"

"Phụng lệnh Thái tử, Đường nữ làm vỡ di vật của Huệ Chiêu Hoàng đế, phạt trượng hai mươi, trục xuất!"

Dưới tầng mây dày nặng, thị vệ đứng hai bên, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng như sương giá.

Đường Tiểu Bạch kinh hoảng, định mở miệng phân trần, nhưng vừa chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Tào Hòa, nàng liền vội cúi đầu, nuốt lời vào trong.

Tỳ nữ đi cùng bị kéo ra, một bà mụ lực lưỡng giữ c.h.ặ. t t.a. y nàng lôi vào phòng, còn Tào Hòa mặt không cảm xúc cầm roi trúc đi theo sau.

Rèm cửa buông xuống, chưa đầy một khắc sau, tiếng roi vun vút vang lên—

Trời chạng vạng, tuyết bắt đầu rơi lất phất. Khi cành khô bị tuyết phủ trắng xóa, cổng lớn phủ Thái tử mở ra, ba cô gái lảo đảo bước ra ngoài.

Đường Tiểu Bạch được quấn kín trong áo choàng, được Đào Tử nửa đỡ nửa ôm vào lòng, bên tai không ngừng vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào của các tỳ nữ, khiến nàng âm thầm thở dài, đang định nhắc họ cử người báo tin về phủ thì bỗng nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: Tiểu Bạch!

Nàng ngẩng đầu, trong màn tuyết rơi lất phất, một chiếc xe ngựa lộc cộc tiến tới.

Người đánh xe ngẩng đầu lên, dưới vành nón là gương mặt nho nhã tuấn tú mang nét đặc trưng của con cháu  Cố gia.

Cố tứ lang! – Đám tỳ nữ mừng rỡ đến rơi lệ.

Cố Duyên vội vàng dừng xe rồi nhảy xuống, vừa chạy đến vừa hỏi dồn:

"Các muội không sao chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!