Chương 79: Gặp Thái tử.

"Là ai bày ra chuyện này?"

"Điện… điện hạ, thần… thần không biết…" Đặng Liêu bị bất ngờ bị túm chặt cổ áo hô hấp khó khăn, trong lòng không khỏi chấn động.

Vị tiểu Thái tử một năm trước hãy còn ốm yếu bệnh tật, vậy mà nay đã có khí lực đến thế sao?

Lý Mặc lạnh lùng cười khẩy:

"Ngươi không biết? Vậy còn Vương Mậu Chiêu thì sao?"

Không rõ có phải do than trong phòng đốt quá nhiều hay không, mà trán Đặng Liêu đã túa mồ hôi:

"Vương gia ngài ấy… cớ sao lại phải đối đầu với một tiểu cô nương chứ?"

Lý Mặc đột ngột buông tay, nhìn Đặng Liêu lảo đảo lui lại mấy bước, lạnh nhạt nói:

"Ngươi tưởng cô vẫn là một đứa trẻ ư? Tiểu nữ của Yến Quốc công được truyền chỉ nhập phủ Thái tử, Đường Thế Cung sao có thể nuốt trôi cục tức này? Chuyện tốt như vậy, Vương Mậu Chiêu chẳng phải càng vui vẻ sao?"

Đặng Liêu á khẩu.

Thái tử có thể cải trang vào phủ Yến Quốc công trị bệnh, dĩ nhiên Yến Quốc công là người biết rõ , thậm chí vị thần y Phong Hoè kia cũng là do Yến Quốc công mời đến.

Nhưng Yến Quốc công giúp đỡ Thái tử, cũng không có nghĩa là đồng tâm hiệp lực với Vương Mậu Chiêu.

Ai cũng có tư tâm cả.

Hoàng đế đối đầu với phủ Yến Quốc công, bất kể kết cục thế nào, Yến Quốc công ắt chịu tổn hại.

"Vương gia có thực lòng mong chuyện này thành hay không, thần không biết gì cả," Đặng Liêu hạ giọng nói,

"nhưng vì sao bệ hạ lại chỉ đích danh Đường nhị tiểu thư vào phủ Thái tử—"

Lý Mặc bỗng thấy nơi lòng mình như bị kim châm nặng nề.

Cái gọi là dị tượng trên trời, vốn chỉ là để nhằm vào hắn, phối hợp cùng

"bệnh tình trầm trọng" dạo gần đây, tạo nên thế cục Thái tử nguy kịch sắp băng hà.

Vận xui vô cớ rơi xuống đầu tiểu cô nương nhà Yến Quốc Công là do hắn mà ra.

Chính hắn đã tặng con ngựa kia, khiến hoàng đế chú ý tới nàng.

Sau khi Đặng Liêu rời đi, Lý Mặc đi đi lại lại hồi lâu, rồi cất tiếng hỏi:

"Đường Nhị tiểu thư , hiện đang ở đâu?"

Phía đông điện Sùng Đức trong phủ Thái tử, có một tiểu viện có phòng sưởi.

Lúc này, Đường Tiểu Bạch đang ngồi co ro trong phòng sưởi, vây quanh lò than,

tay nâng bát chè ngọt, miệng nhâm nhi khoai nướng —

Thật sự… có hơi thoải mái.

Không phải nàng vô tâm vô phế, chỉ là… Đã tới rồi, thì tới luôn đi?

Cái trò khóc lóc ăn vạ nàng không làm nổi, chi bằng bình tĩnh suy xét tình hình cho rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!