Chương 49: Người ta sao giống được ngươi

Đường Tiểu Bạch mắt vừa đỏ hoe, mọi người xung quanh lại tưởng nàng vì ấm ức mà khóc, ai nấy đều lúng túng không yên.

"Ngươi cũng bị thương sao?"

Cố Do cố nhịn một hồi mới chen ra được một câu như vậy, khiến đám trẻ con đều giật mình biến sắc.

Đường Tiểu Bạch vội lắc đầu:

"Ta không bị thương, ta chỉ đau lòng cho A tỷ thôi…"

Đúng lúc đó, Đại thẩm Cố thị từ trong đi ra tìm nàng, nghe được một câu nghẹn ngào pha tiếng khóc ấy thì lòng tan thành nước, lập tức ngồi xổm xuống ôm nàng vào lòng vỗ lưng dỗ dành, dịu giọng nói:

"Đứa nhỏ ngoan, hôm nay con cũng bị dọa rồi, trong này còn đang rối loạn, để đại thẩm đưa con về phòng nghỉ một giấc được không?"

Đường Tiểu Bạch lập tức lắc đầu quầy quậy:

"Không! Con không đi!"

Nàng cũng không đến mức quá đau lòng vì Đường Kiều Kiều. Kiều Kiều giờ đã an toàn rồi, người đang gặp nguy hiểm là tiểu tổ tông nhà nàng kia kìa.

Vạn nhất nàng rời đi, đám người Cô thị lại giận chó đánh mèo lên đám nô bộc đã đi theo hôm nay thì sao?

Đại thẩm Cố thị không biết sự thật, cảm động đến mức liên tục khen ngoan lắm, rồi nắm tay nàng dắt vào trong phòng.

Trong phòng, Đường Kiều Kiều đã được chuyển sang nằm trong lòng Đại Trưởng công chúa  Kỷ quốc, mắt hoe đỏ nghe Phong đại phu nói:

"…Có tổn thương… nhưng không nghiêm trọng, chỉ là cần phải…"

Không nghiêm trọng là tốt rồi. Đường Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Đại tiểu thư người đẹp giọng ngọt, nàng thấy thương nàng ta lắm, bị thương ở đâu cũng không nỡ.

Cảm xúc của Đại Trưởng công chúa cũng dần ổn định lại, vừa vỗ về thiếu nữ trong lòng, vừa nghiến răng nói:

"Thằng nhãi họ Triệu kia, tuyệt đối không tha cho nó!"

Đường Kiều Kiều ừm một tiếng, ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người, rồi dừng ánh mắt lên người Đường Tiểu Bạch, vẫy tay gọi:

Tiểu Bạch, lại đây!

Giọng vẫn khàn khàn, chẳng biết là do bị thương hay do khóc quá nhiều.

Đường Tiểu Bạch lặng lẽ bước đến, liếc nhìn dấu tay đỏ sẫm trên cổ trắng như tuyết của nàng , khẽ gọi một tiếng: A tỷ.

Đường Kiều Kiều chìa một tay , lòng bàn tay mở ra.

Lòng bàn tay mềm mại trắng nõn chi chít vết hằn, là do lúc ấy nàng ta siết tay quá chặt mà ra.

"Ngươi xem! Toàn là ngươi bấu đấy!" Đại tiểu thư trừng nàng một cái, vẫn cái giọng chẳng mấy dễ chịu như mọi khi:

"Còn túm cái gì chứ? Gặp phải kẻ xấu không biết chạy à?"

Đường Tiểu Bạch mím môi nhìn nàng ta, sống mũi lại bắt đầu cay xè. Đại tiểu thư liếc nàng một cái rồi quay sang Cố thị nói:

"Đám người hôm nay theo ra ngoài là do con bảo họ đứng lại ở đầu hẻm, không phải không có mắt, không đến mức phải bán đi, trừ vài tháng tiền công là được!"

Cố thị lệ rưng rưng nhìn Đường Tiểu Bạch, khẽ đáp: Được…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!