Căn nhà không lớn, cửa chỉ là một cánh gỗ hẹp chưa quét sơn, lộ ra màu xám trắng tự nhiên của gỗ, trông vừa mộc mạc vừa thanh nhã.
Bên hiên cũng chẳng có điêu khắc gì cầu kỳ, chỉ có dây leo xanh um bò lên, đầy sức sống.
Qua cửa, thấp thoáng nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo. Chưa thấy người đã cảm thấy nơi này đẹp đến thoát tục.
Chẳng lẽ đây là phong thái của nữ chính?
Nàng còn đang ngẫm nghĩ nên nói gì khi lần đầu gặp nữ chính, bên kia đại tiểu thư đã kéo nàng đi hai ba bước tới trước cửa, không chút chần chừ giơ tay định gõ cửa.
Vừa giơ tay lên, bàn tay ngọc ngà tuyệt mỹ của đại tiểu thư lại đập vào khoảng không.
Cánh cửa bất ngờ mở ra. Khoảnh khắc ấy, không khí như đông cứng lại.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đầu óc Đường Tiểu Bạch trống rỗng, ngẩng đầu lên sững sờ.
"Hai cô nương đến tìm A Cảnh sao?" Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng trong trẻo, như suối hoa chảy qua khe núi.
Đường Tiểu Bạch không kìm được mà liếc nhìn nàng ta một cái.
Lông mày cong như liễu, mắt sáng như nước, dung mạo thanh tú dịu dàng như phong cảnh Giang Nam.
Nhưng mà— Không đẹp bằng đại tiểu thư nhà nàng, không phải Tần Khuynh Dung.
Đường Tiểu Bạch phán đoán dứt khoát rồi đưa ánh mắt trở lại người đàn ông đứng cạnh mỹ nhân ấy.
Người đàn ông kia cũng có dung mạo không tệ, đứng cạnh mỹ nhân này trông khá xứng đôi.
Nhưng vấn đề là—Hắn ta mẹ nó chẳng phải sắp cưới công chúa à?
Không chỉ là một tên phượng hoàng lạnh lùng giỏi bạo lực tinh thần, còn chơi trò nuôi tình nhân bên ngoài?
Hừ! Đường đại tiểu thư từng răn cô đừng lo chuyện Bình Dương công chúa và Triệu Cảnh cũng không nhịn được bật cười lạnh một tiếng: Triệu—
Vừa mới thốt ra một chữ, ánh mắt Triệu Cảnh bỗng chốc lạnh buốt, ra tay nhanh như chớp, bóp chặt cổ họng Đường Kiều Kiều…. Cũng bóp nghẹn lời của nàng.
Toàn thân Đường Tiểu Bạch nổi da gà: Ngươi—
Câm miệng!
Âm thanh rít ra từ cổ họng bị bóp khiến Đường Tiểu Bạch lập tức im bặt. Triệu Cảnh liếc nhìn nàng, trong mắt sát khí lạnh lẽo.
Có lẽ do động tác của hắn bị hai người che khuất nên người hầu ở đầu ngõ không nhận ra điều gì khác thường, phía sau yên tĩnh đến tuyệt vọng.
Nước mắt trào ra vì sợ hãi, Đường Tiểu Bạch nắm c.h.ặ. t t.a. y tỷ tỷ, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Triệu Cảnh đã định g.i.ế. c người diệt khẩu, còn ai dám mong hắn sẽ nương tay? Người phụ nữ bị dọa đến tái mặt, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của nàng, trong mắt mới le lói chút ánh sáng.
"A, A Cảnh, chàng làm gì vậy?"
Nàng ta khàn giọng hỏi.
Ánh mắt Triệu Cảnh thoáng lóe lên chút do dự, nhưng ngay sau đó lại lạnh lùng như cũ:
"Dẫn họ vào nhà trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!