Đường Tiểu Bạch khẽ chau mày, cũng quay đầu nhìn Tần Thiên một cái, chỉ thấy thiếu niên khẽ ngẩng mắt nhìn lại, thần sắc nhàn nhạt.
Hắn vốn đã có dung mạo xuất chúng, giờ lại mang theo vẻ lãnh đạm, càng toát lên khí chất thanh quý như công tử thế gia, khiến lòng Đường Tiểu Bạch nở rộ như hoa xuân.
Tốt lắm, không làm nàng mất mặt!
Yên Hợp khẽ cười một tiếng, ánh mắt dời về phía nàng:
"Nghe nói nhị tiểu thư hiện đang theo học đường Cố gia? Quả nhiên, có đọc sách thì con người cũng khác hẳn."
Nói đoạn, hắn chắp tay thi lễ rồi lắc lư bỏ đi, dáng vẻ nhàn nhã.
"Người này diện mạo khôn ngoan, e là tâm cơ khó lường, Tiểu Bạch vẫn nên tránh giao thiệp thì hơn, tránh bị lợi dụng." Cố Hồi chau mày nói.
Hôm qua vì chuyện rơi xuống nước mà nàng nghỉ một ngày, hôm nay đi học lại như thường, vẫn do Cố Hồi đưa đón.
Trưa trên đường về, vô tình trông thấy Yên Hợp đang nhàn tản dạo phố, nàng liền cho xe dừng lại, đích thân xuống xe cảm tạ chuyện hôm nọ được hắn cứu giúp.
"Hắn cứu ta, đích thân cảm ơn là điều nên làm. Ngoài chuyện ấy ra, sẽ không có liên hệ gì khác." Đường Tiểu Bạch đáp.
Nói gì thì nói, ánh mắt của Yên Hợp khi nhìn Tiểu Tần thật khiến người ta rợn tóc gáy, nàng chẳng muốn dính líu với hắn thêm chút nào.
Nghe nàng nói vậy, không những sắc mặt Cố Hồi không dịu đi, ngược lại còn trở nên u sầu hơn, khiến nàng càng thấy tò mò.
Chẳng lẽ là... dậy thì rồi?
Nói mới nhớ, tiểu tổ tông nhà nàng và Cố Hồi bằng tuổi nhau, chẳng lẽ cũng sắp đến tuổi dậy thì?
Biết đâu là thật đấy! Bằng không sao gần đây tính tình lại thay đổi thất thường như vậy?
Ngay lúc Đường Tiểu Bạch đang nghiêm túc suy nghĩ về việc làm sao ứng phó với những
"chuyện vụn vặt của tuổi dậy thì ở bé trai", thì đã về đến nhà.
Vì mỗi ngày đều được đưa đón, nên các biểu huynh Cố gia thường chỉ đưa nàng đến cửa là rời đi, trừ khi như lần trước có việc của Cố gia thì mới cùng nàng vào trong.
Nhưng hôm nay, rõ ràng Đường Tiểu Bạch đã thi lễ cáo từ, Cố Hồi cũng chẳng nói sẽ vào, lại cũng không chịu rời đi, chỉ chau mày nhìn nàng, ánh mắt đầy u uất, tựa hồ có điều muốn nói mà lại thôi.
Đường Tiểu Bạch đành lên tiếng hỏi:
"Hồi biểu ca còn điều gì muốn nói sao?"
Cố Hồi thở dài một hơi, bỗng nghiêng người hành đại lễ với nàng, làm Đường Tiểu Bạch giật mình nhảy lùi về sau.
"Chuyện hôm kia thật có lỗi với biểu muội!"
Cố Hồi trầm giọng nói, đầy vẻ ăn năn.
Đường Tiểu Bạch ngẩn ra, lòng chợt trầm xuống, kéo hắn vào trong đến chỗ vắng người, hạ giọng hỏi:
"Là huynh đẩy ta xuống nước sao?"
Cố Hồi cũng sững lại, vội xua tay:
"Không không! Sao ta lại hại biểu muội được?"
"Vậy là huynh vô tình đụng vào ta khiến ta rơi xuống nước à?"
Cố Hồi dở khóc dở cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!