Chương 44: Ngươi có phải cố ý rơi xuống nước không

Tuy là như thế, nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn lên tiếng bênh vực cho hắn:

"Hắn là vì lo cho muội mà quên mất bản thân không biết bơi… Tóm lại, cũng là một lòng trung thành bảo hộ chủ nhân!"

Đường Kiều Kiều bĩu môi không đồng tình, nói:

"Mời đại phu bên ngoài đến khám cho hắn là được rồi!"

Đường Tiểu Bạch âm thầm thở dài trong lòng, đang định rút lui không nói nữa, thì lão thần y bên cạnh lại khẽ cười, nói:

"Không sao, không sao, lão hủ thuận đường cũng đến xem cho vị trung bộc kia một chút."

Đường Kiều Kiều  giữ lễ độ với vị thần y, nhẹ giọng đáp:

"Chẳng qua chỉ là một tiểu nô, sao dám làm phiền Phong thần y nhọc lòng?"

Phong thần y mỉm cười lắc đầu, lời nói mang chút từ tâm cứu thế:

"Trong mắt đại phu, chỉ có bệnh nhân, chứ chẳng phân biệt tôn ti."

Thần y đã tự mình đáp ứng, Đường Tiểu Bạch liền vội vã gọi tỳ nữ vào, dẫn Phong thần y đến xem bệnh cho Tần Thiên.

Tuy Đường Kiều Kiều không nói thêm gì nữa, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Đường Tiểu Bạch thấy vậy không khỏi thở dài, nhẹ giọng hỏi:

"Đại tỷ, sao tỷ lúc nào cũng không vui vậy?"

Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái, hờ hững nói:

"Muội mà chịu thông minh ra một chút, ta sẽ vui ngay thôi!"

Đường Tiểu Bạch nghe vậy  bật cười vui vẻ:

Vậy chẳng phải hai tỷ muội bọn họ chính là một người vô tâm, một kẻ không vui sao?

Đường Kiều Kiều cũng chẳng rõ muội muội đang ngây ngô cười gì, song thấy nàng không vì rơi xuống nước mà kinh hồn táng đảm thì trong lòng cũng thầm yên tâm, cúi người vuốt trán nàng một cái, dịu giọng dặn:

"Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta ra tiền viện xử lý một chút việc."

Vừa định đứng dậy thì đã bị cô bé níu lấy tay áo.

"Đại tỷ… Người đã cứu muội và A Tiêu…" Đường Tiểu Bạch ấp úng, chẳng biết phải nói thế nào, nhưng chuyện ấy quả thật quá mức trùng hợp.

Sắc mặt Đường Kiều Kiều chẳng lộ chút cảm kích nào đối với ân nhân, chỉ lạnh nhạt đáp:

"Chuyện ấy, tự Chu mưu sĩ sẽ tra hỏi rõ ràng."

Lúc này, Đường Tiểu Bạch cũng không rảnh bận tâm đến chuyện ân nhân.

Là đứa trẻ vừa mới ngã xuống nước, tuy bản thân nàng thấy vẫn khoẻ mạnh như thường, nhưng vẫn bị bắt nghỉ học, ở nhà tĩnh dưỡng cho yên. Chuyện ân nhân cứu mạng, tự nhiên cũng chẳng đến lượt nàng nhúng tay vào.

Đúng lúc nàng đang nhàn rỗi đến mức phát chán thì Phong thần y đến tái chẩn bệnh cho nàng, thuận tiện mang theo tin tức của Tần Thiên:

"Đứa nhỏ kia thiên bẩm vốn yếu, lại thêm hậu thiên tổn thương, nếu không điều dưỡng kịp thời trước năm mười lăm tuổi, e rằng sẽ tổn hại thọ nguyên."

Đường Tiểu Bạch nghe xong ngây người hồi lâu, rồi mới vội nắm tay áo Phong thần y, gấp giọng hỏi:

"Phong đại phu… ngài có thể…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!