Lý Mặc nghe vậy, mặt bất giác nóng bừng.
Ban đầu hắn cố ý để bản thân bị thương để nàng phải mời thầy thuốc, cũng là mượn cơ hội dùng thuốc lâu dài, nhằm che giấu mùi dược liệu lưu lại sau mỗi lần tắm thuốc.
Lúc đầu chỉ nghĩ đạt được mục đích là được, nhưng bị nàng nói vậy, trong lòng lại dâng lên không ít cảm giác xấu hổ.
Hơn nữa… mục đích còn chưa đạt được...
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Vậy chúng ta nói trước nhé, lần sau không được như vậy nữa, được không?" Cô bé ngẩng mặt lên nhìn hắn đầy mong chờ.
Lý Mặc quay mặt đi, khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra. Cô bé bật cười phụt một tiếng.
Trong khoảnh khắc ấy, như trời quang mây tạnh, nhật nguyệt hiện ra.
"Hôm nay ngươi không đến lớp, ta mang bài về cho ngươi này, đây là của ta, còn có cả…" Chuyển chủ đề, Đường Tiểu Bạch bắt đầu nói chuyện chính.
Bị thương thì được nghỉ học, nhưng bài vở thì không thể bỏ! Đường Tiểu Bạch không chỉ mang bài của mình, mà còn mang cả phần của nhóm trung cấp, thậm chí còn lén ghi lại bài giảng trên lớp của nhóm đó.
"Khụ khụ, chữ ta không đẹp lắm, ngươi xem tạm nhé!"
Đường Tiểu Bạch đưa cuốn ghi chép cho hắn.
Lý Mặc nhận lấy, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì.
Sao vậy?
Lý Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
"Bài tập hôm nay của Cố Ngũ là gì?"
Đường Tiểu Bạch suýt nữa thì nhảy dựng lên: Cố... Cố Ngũ?!
Cố Ngũ chính là Cố Hồi — học sinh xuất sắc nhất học đường, niềm tự hào của cả lớp, niềm hy vọng của cả gia tộc!
Tiểu tổ tông nhà nàng vậy mà đã lặng lẽ vượt cấp, đạt đến trình độ ngang hàng với Cố Hồi rồi sao?
Thiếu niên trước mặt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng trong như nước, thấp thoáng chút mong đợi.
Đường Tiểu Bạch chợt hiểu ra. Tiểu tổ tông đang… thổ lộ bí mật với nàng!
Nghĩ thông suốt điểm này, khóe môi nàng không kìm được cong lên:
"Bài hôm nay của biểu ca Cố Ngũ là…"
Lý Mặc quả thật đang thổ lộ, nên hoàn toàn không ngờ tiểu cô nương lại thực sự nhớ được bài tập của Cố Hồi.
Trương phu tử dạy cho Cố Hồi toàn là 《Xuân Thu》, đến hắn nghe còn thấy nhức đầu, vậy mà Đường tiểu thư lại nhớ được sơ lược, đủ thấy tư chất không hề tầm thường.
Lý Mặc nhìn ánh mắt thông minh linh động của nàng khi nói chuyện, không hiểu sao lại thấy tự hào.
Sau khi dặn xong bài vở, Đường tiểu thư nhét một xấp giấy trắng vào lòng hắn, rồi đứng dậy.
Nàng đưa hai tay ra sau lưng, lại bày ra dáng vẻ nghiêm nghị, đứng trên cao nhìn xuống hắn.
"Đám Đào Tử có lỗi, ta sẽ phạt. Nhưng ngươi dám lừa ta, ta cũng rất tức giận, cho nên—chiều mai ta không dẫn ai đi cả!" Nói rồi, nàng khẽ nhướng mày, ý tứ rõ ràng lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!